Thanh mai Miên Chi - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-16 11:58:48
Lượt xem: 720
“Không nói cho cậu.’’
9
Nhưng tôi không ngờ rằng, sự bình yên lại thật sự bị phá hỏng nhanh như thế.
Tôi hẹn Giang Kỳ ra ngoài, muốn nói chuyện rõ ràng với cậu ta.
Chúng tôi cùng sóng vai đi đến một quán ăn nhỏ trên đường phố.
Giang Kỳ cợt nhả cười nói: “Sao nào Ôn Miên Chi, cuối cùng cũng nhận ra được vẻ đẹp của ông đây rồi sao?’’
“Gần đây cậu…”
“Gần đây cái gì, tôi… này, đó không phải Thẩm Thanh Huyền sao?”
Giang Kỳ dừng bước, nhìn lên phía trước, con ngươi bỗng sáng rực.
Thiết Mộc Lan
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Thẩm Thanh Huyền ở phía đối diện đang đi tới.
Một loại dự cảm không lành dâng lên trong lòng tôi.
Quả nhiên, Giang Kỳ không hề do dự mà vượt qua tôi đi đến chỗ cô ta.
Tôi mím chặt môi, muốn tiến lên phía trước giữ tay áo cậu ta lại
Đột nhiên.
‘’Ầm!’’
Tiệm vịt nướng ở bên cạnh xảy ra xung đột, ghế bị ném ra ngoài đường, những mảnh vỡ của bình rượu cũng bay tứ tung.
Con ngươi tôi co lại, dùng tay che mặt, vô thức muốn kêu Giang Kỳ tránh ra, nhưng lại nhìn thấy Giang Kỳ đang nhìn về phía Thẩm Thanh Huyền đang hoảng loạn.
Ngay giây sau, Giang Kỳ không hề do dự mà chạy đến che chở cho cô ta, những mảnh chai vỡ đó cũng rơi hết trên lưng cậu ta.
Một mảnh thủy tinh sắc nhọn bay ra cắt trúng vào má tôi, vừa rát vừa nóng.
Tôi vẫn đứng chỗ đó, ngơ ngác nhìn bóng lưng của Giang Kỳ.
Đột nhiên có vài giọt nước ấm nóng chảy xuống cổ tôi, nước mắt vô thức rơi xuống.
Cậu ta quên tôi?
Cậu ta quên tôi rồi.
Trái tim giống như bị một bàn tay bóp chặt vậy, đau đến mức tôi không thể thở nổi.
Bóng lưng của Giang Kỳ lúc này, làm tôi nhớ đến bóng lưng của cậu ta đến cứu tôi lúc nhỏ.
Chỉ là lần này, người cậu ta bảo vệ lại không phải là tôi.
Thật ra, bà chủ hiện tại của Ôn gia không phải mẹ ruột của tôi.。
Khoảng thời gian trước 5 tuổi, là cơn ác mộng đối với Ôn Miên Chi.
Với người ngoài, thì tôi là cô chủ Ôn gia rạng rỡ xinh đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-mai-mien-chi/chuong-5.html.]
Còn khi khép lại cánh cửa đẹp đẽ đó thì tôi lại trở thành đứa con gái mà mẹ tôi căm ghét nhất, bà ấy hận tôi vì sao không phải là con trai.
Tôi khi trước năm tuổi, bị bỏ đói, bị nhốt trong nhà kho, và những vùng ra ít khi bị lộ ra cũng bị bà ấy đánh đập đến bầm tím.
Tôi cũng đã từng thử lấy lòng bà ấy, những những thứ tôi nhận lại chỉ là những cái nhìn khinh miệt và đã biến mọi thử trở nên tồi tệ hơn.
Người được gọi là mẹ ruột của tôi đã dạy cho tôi một bài học: Lấy lòng và phục tùng là những thứ không có tác dụng nhất trên thế giới này, sẽ không có ai sẽ thương hại tôi cả.
Vào năm tôi 5 tuổi, bà ấy gặp tai nạn xe cộ.
Mọi người xung quanh đều thương hại đứa bé mất mẹ là tôi đây.
Trong lòng tôi lại có một cảm giác rất bỉ ổi đó là…vui mừng.
Trong tang lễ của bà ấy, tôi giả vờ thương tâm rơi hai dòng nước mắt.
Đột nhiên có một hòn đá bị ném lên người tôi, một thằng nhóc mang toàn ác ý, cười nói: “Là cậu khắc c.h.ế.t mẹ cậu, cậu là đồ con hoang không có mẹ.”
Mặt tôi không chút cảm xúc nhìn thằng nhóc đó.
Nhưng, đột nhiên phía bên cạnh lại có viên đá to hơn hung dữ ném thẳng vào người thằng nhóc đó.
Một thằng nhóc trạc tuổi tôi đang đứng chắn trước mặt tôi, ấn đường nhăn lại áp chế sự tức giận: “C.ú.t xa ra.’’
Thằng nhóc đối diện nắm chặt bàn tay muốn xông đến, nhưng lại bị người lớn xách lên, ông ta đẩy đến đứa bé trước mặt tôi cười nịnh hót: “Cậu chủ Giang.’’
Giang Kỳ không đáp lời ông ta, mà quay lại vỗ nhẹ đầu tôi: “Về sau mà gặp phải loại tạp chủng như này thì cứ mắng trả lại, hiểu chưa?”
Lần đầu tiên, có người đứng ra bảo vệ tôi.
Ôn Miên Chi 5 tuổi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn cậu ta.
Khi bị coi thường tôi không hề khóc, khi bị đánh không khóc, bị mắng nhiếc cũng không khóc.
Nhưng vào thời điểm đó, chỉ cần nhìn thấy cậu ta, nước mắt của tôi cứ thi nhau rơi xuống.
Ôn Chi Miên lúc còn bé xíu gật đầu: “Được.’’
Nhưng mà bây giờ.
Chưa thời khắc nào tôi nhận ra điều này một cách rõ ràng đến vậy.
Người thiếu niên anh hùng đó của tôi, sẽ không còn vĩnh viễn kiên định đứng bên cạnh tôi nữa rồi.
10
Tất cả mọi thứ đều diễn ra theo đúng quỹ đạo ban đầu của cốt truyện.
Giang Kỳ và Thẩm Thanh Huyền càng ngày càng thân thiết, tôi cũng không còn giống lúc trước nhiều lần đi tìm cậu ta nữa.
Bạn bè của tôi với cậu ta cũng dần dần phát hiện ra có điều gì không đúng.
Dù sao, ai mà không biết cô chủ của Ôn gia với cậu chủ của Giang gia lúc nào chả dính lấy nhau như hình với bóng.
Rất nhiều người chạy đến hỏi tôi, tôi đều chỉ giải thích một cách qua loa.
Tôi ngồi bên bờ sông hóng gió, ngồi ôm đầu gối lẳng lặng nhìn theo dòng chảy của sông.