Thanh mai trúc mã - 1
Cập nhật lúc: 2024-06-30 07:49:55
Lượt xem: 628
Tôi bị bạn mẫu giáo cưỡng hôn.
Cái đứa lợi dụng hôn tôi chính là con tra tình địch của ba tôi.
Tôi quẹt nước miếng trên mặt bôi lên người nó, sau đó đẩy nó ngã…
Nó nằm trên mặt đất, đầu gối bầm tím nhưng vẫn kéo vạt váy tôi nhất quyết không buông tay.
Tôi quay đầu thì thấy mắt nó đỏ hoe, tủi thân nói với cô giáo đang vội vàng đi đến.
“Con muốn Dao Dao đỡ con dậy”
1.
“Không muốn đâu, đỡ sao nổi.”
Nghe được lời nói của Trình Cảnh Nguyên, tôi dứt khoác quay đi, còn không quên hất chùm tóc đuôi ngựa, để lại cho nó bóng lưng lạnh lùng.
Tôi không muốn đỡ nó. Đùa nhau hả? Nó là một thằng nhóc chứ đâu phải là con mèo con c..hó. Một cô bé đáng yêu như tôi làm sao mà đỡ cho nổi.
Khi Trình Cảnh Nguyên thấy tôi không thèm để ý đến mình, nó mở to đôi mắt và bắt đầu khóc lớn, nước mắt cứ như vậy mà tuôn rơi.
Cô giáo đầy lo lắng đưa tay đỡ nó dậy.
Ngay khi cô giáo vừa chạm vào cánh tay, nó bắt đầu vùng vẫy dữ dội và khóc to hơn.
Trình Cảnh Nguyên một tay lau nước mắt, một tay kéo vạt váy của tôi, vẻ mặt vô cùng mất mát. Nhưng tôi ghét nhất là cái trò ăn vạ này, tôi ghét con nít khóc nhè, ba tôi nói con nít mà hay khóc nhè là không dũng cảm.
Nó cứ khóc làm tôi khó chịu, tôi hất cánh tay đang nắm vạt váy mình ra, muốn quay lại lớp để tiếp tục với mớ đồ chơi. Tôi ngẩng đầu lên và vô tình bắt gặp ánh mắt muốn giúp đỡ của cô giáo.
“…”
Được rồi, coi như là vì nể mặt cô giáo đi. Ai bảo tôi luôn muốn trở thành đứa trẻ ngoan ngoãn vâng lời cô chứ!
Tôi cuối xuống nhìn Trình Cảnh Nguyên, khi nó thấy tôi thì dần dần nín khóc.
“Dao Dao …” Trình Canh Nguyên nhỏ giọng gọi tôi.
“Ngã không đau mà đúng không? Cậu có thể tự mình đứng dậy được không?”
Trước khi nó kịp nói, tôi lên tiếng: “Ba tớ nói, vấp ngã thì phải tự đứng dậy. Bởi vì chúng ta đều là những đứa trẻ mạnh mẽ mà. Cậu sẽ làm được đúng không?”
Đôi mắt nó to và đen huyền đến nổi tôi thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đó. Tôi có gắng thuyết phục một cách nghiêm túc nhất có thể. Nó gật đầu chắc nịch rồi đứng dậy ngay lập tức.
“Giỏi quá!”
Tôi véo vào khuôn mặt mềm mại của nó rồi đứng dậy nở một nụ cười chuẩn mực với cô giáo: “Cô ơi, con có thể quay vào lớp chơi đồ chơi được chưa?”
Cô giáo gật đầu tán thưởng, tôi vui vẻ chạy vào lớp.
2.
Trình Cảnh Nguyên nhất quyết đòi chơi xếp gỗ cùng với tôi.
Tôi không muốn chơi cùng với nó nên mang đồ chơi của tôi sang bàn bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-mai-truc-ma/1.html.]
“Dao Dao ơi, sao cậu chơi cùng với Nguyên Nguyên?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Bởi vì tớ muốn chơi ô tô.”
“À.”
Tại sao vậy? Còn không phải vì nó đã cưỡng hôn khiến tôi xấu hổ sao.
Nếu đã không thể đối mặt vậy thì tránh né là được.
3.
Đến giờ tan học, cô giáo đưa chúng tôi ra cổng trường. Chúng tôi xếp thành hai hàng, cô giáo bảo chúng tôi nắm lấy tay của người bạn đứng bên cạnh.
Vốn dĩ bên cạnh tôi là một cậu bạn mũm mĩm, nhưng không biết khi nào Trình Cảnh Nguyên đã trở thành người đứng bên cạnh tôi.
Cậu bạn mũm mĩm thì sao…
Tôi nhìn lại thì thấy nó đang ủ rũ xếp phía cuối hàng, không dám ngẩng đầu lên.
Đột nhiên có người xoay đầu tôi lại, tôi bắt gặp đôi mắt to của Trình Cảnh Nguyên.
“Dao Dao, cậu không thể nhìn những bạn nam khác.”
Tôi lại thấy mắt nó đỏ hoe trông như sắp khóc đến nơi rồi.
Tôi lắc đầu, nắm lấy tay nó: “Trình Cảnh Nguyên, tớ g..hét nhất là con trai khóc nhè.”
Ngay lập tức nó dừng lại, những giọt nước mắt đang kìm nén không rơi xuống khiến đôi mắt to của nó trở nên ngấn nước, trông giống như cún con nhà hàng xóm.
Dễ thương quá đi.
4.
Tôi nắm tay Trình Cảnh Nguyên cùng nhau đi đến cổng trường và nhìn thấy ba tôi.
“Ba ơi !”
Tôi bỏ lại người bên cạnh mà chạy như bay đến bên ba, bế tôi lên, tôi vòng tay qua cổ ba, nũng nịu hỏi ba có phải đã làm món sườn xào chua ngọt cho tôi không.
“Ba nấu rồi, đúng là con mèo nhỏ tham ăn.”
Tôi mỉm cười hạnh phúc và hôn lên mặt ba.
Đột nhiên có ai đó kéo vạt váy của tôi.
“?”
Tôi và ba cùng cúi xuống nhìn, thì thấy Trình Cảnh Nguyên ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo không có nước mắt.
“Dao Dao à, tớ không khóc nữa, chúng ta cùng chơi được không?”
Ba đặt tôi xuống đất, chân tôi vừa chạm đất, nó đã nắm lấy tay và hôn tôi.