Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thanh mai trúc mã - 3

Cập nhật lúc: 2024-06-30 07:51:36
Lượt xem: 972

11.

“Hứa Giai Dao, em ra ngoài một lát nhé!”

Trong phòng học ồn ào, tôi đang ghé sát vào bàn làm bài tập, cô chủ nhiệm đẩy cửa bước vào, lớp học lập tức trở nên yên tĩnh.

“Vâng ạ!”

Tôi đậy nắp bút, đứng dậy, chỉnh lại quần áo và chuẩn bị ra ngoài.

Đột nhiên có người nắm lấy cổ tay tôi, tôi quay lại nhìn Trình Cảnh Nguyên một cách khó hiểu: “Gì vậy?”

“Dây buộc tóc của cậu rơi rồi.” Cậu ta đeo dây buộc tóc mà tôi đánh rơi trên mặt đất vào cổ tay tôi rồi làm vẻ mặt ngoan ngoãn.

Tôi nhéo mặt cậu ta rồi nói: “Đừng có quá khích.”

12.

“Cô ơi, cô tìm em ạ.”

Tôi bước đến bàn của cô chủ nhiệm. Người phụ nữ lớn tuổi, đeo cặp kính gọng màu đen, nhìn tôi một cách nghiêm túc.

“Hứa Giai Dao, cô nhận thấy gần đây em rất thân thiết với Trình Cảnh Nguyên. Con trai và con gái ở độ tuổi của các em là dễ nảy sinh tình cảm với nhau nhất. Cô muốn nhắc nhở em rằng đây là giai đoạn quan trọng, các em nên tập trung vào việc học.”

“Cô ơi, em và Trình Cảnh Nguyên không có chuyện gì hết, chúng em cùng nhau lớn lên, chỉ là bạn tốt mà thôi.”

Tôi cẩn thận giải thích, nhưng hiển nhiên là cô hiệu trưởng không tin.

“Được rồi, đừng tiếp tục nói những điều này nữa.”

“Nhưng mà…”

“Bây giờ em đang ngồi cùng bàn với Trình Cảnh Nguyên đúng không? Quay lại đổi chỗ với Lộ Nhân Nghĩa đi.”

“Em quay về đi, đến giờ vào lớp rồi.”

Tôi mím môi, gật đầu và chào tạm biệt cô.

Trở lại lớp học, tôi nằm gục xuống bàn.

“Sao vậy? Cô Triệu tại sao lại tìm cậu?” Trình Cảnh Nguyên kéo tay áo tôi, kéo tôi lại gần.

Tôi quay đầu về phía cậu ta, ủ rũ: “Cô bảo là chúng ta yêu sớm.”

“…”

“Mặc kệ cô đi, không phải cậu từng nói cô rất hay lo xa sao.”

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta, tôi thở dài: “Đúng là tôi đã nói như vậy, nhưng…”

“Được rồi, tiết tiếp theo là tiết toán, đưa sách toán cho tớ.”

Tôi lôi ra một chồng sách của cậu ta từ hộc tủ và đưa lại cho cậu ta.

“?”

[Bạn đang đọc Thanh mai trúc mã được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩ là đã bị reup trộm]

“Cậu làm gì thế?”

Thu dọn sách vở xong, tôi khoác cặp lên lưng, cầm bình nước lên và trịnh trọng thông báo với nó.

“Bạn cùng bàn Trình Cảnh Nguyên, giáo viên cấp hai của chúng ta cho rằng chúng ta yêu sớm nên đã yêu cầu tớ chuyển đi. Bay giờ tớ sẽ ngồi ở đó.”

Tôi chỉ vào chỗ ngồi cạnh Tu Gia Minh, cúi đầu chiễm ngưỡng vẻ mặt không thể tin nổi của cậu ta rồi gật đầy hài lòng.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

“Đi nha, tạm biệt.”

Cổ tay tôi bị nắm lấy, tôi nhìn sang, cậu ta lại trưng ra vẻ mặt đáng thương đó.

Tuy nhiên, đây không phải là điều tôi có thể quyết định được.

Tôi chỉ có thể chạm vào đầu cậu ta rồi bỏ đi một cách dứt khoát.

13.

Tu Gia Minh là học sinh đứng đầu lớp chúng tôi, cậu ta chỉ tập trung vào việc học, khi tôi chuyển đến cậu ta còn không hề ngẩng đầu lên.

Một lúc sau chuông reo, giáo viên dạy toán lên lớp, tôi nghe mà buồn ngủ, gật gà gật gù.

Tôi đang gật gù thì cảm thấy trán mình bị một bàn tay mềm mại chạm vào, tôi sợ đến mức vội vàng ngẩng đầu lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-mai-truc-ma/3.html.]

Một tay Tu Gia Minh ghi chép, tay còn lại vươn lên bàn của tôi, thậm chí còn không thèm liếc nhìn tôi một cái.

“Nghe giảng đi, cẩn thận thầy dạy toán bắt được cậu.”

Tôi gật đầu thật nhanh, cúi xuống nhìn xuống bàn rồi mở cuốn sách toán ra.

Tiết học nhanh chóng kết thúc, tiết này có vài chỗ kiến thức tôi chưa hiểu, tôi vỗ nhẹ Tu Gia Minh bên cạnh rồi đẩy cuốn vở sang.

Cậu ta liếc nhìn tôi và viết vài dòng bằng bút lông: "Lại đây, ngồi xa như vậy làm sao tớ giảng cho cậu được?"

"Ồ, tớ tới ngay."

Tôi kéo ghế lại gần cậu ta.

Những kiến thức Tu Gia Minh giảng rất chi tiết, có vẻ cậu ta đã học rất nghiêm túc, tôi hiểu ngay.

"Thì ra là vậy, tớ biết cách làm rồi, cảm ơn cậu nhé."

"Không có gì."

Tôi lấy lại quyển vở, cậu ta cúi đầu làm bài tập.

"Trình Cảnh Nguyên, cây bút này có thù oán gì với cậu hả?" Lộ Nhân Nghĩa nhìn chiếc bút bi gãy rồi lắc đầu.

Trình Cảnh Nguyên không để ý tới cậu ta, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tu Gia Minh và Hứa Giai Dao phía trước.

"Dao Dao, lát nữa chúng ta cùng đi căng tin nhé."

"Được thôi."

Tôi và Lý Phi tựa vào lan can cạnh sân chơi trò chuyện.

Tiết này là tiết thể dục, giáo viên thể dục cho phép chúng tôi vận động tự do sau khi chạy một vòng.

Nữ sinh thì tụm năm tụm ba, còn nam sinh thì cùng nhau chơi bóng rổ.

"Dao Dao, nhìn xem, trong đám con trai bên đó, Trình Cảnh Nguyên là đẹp trai nhất."

"Đáng tiếc, cậu ấy đã là hoa trong chậu của cậu rồi."

"Đừng nói linh tinh, tớ vừa mới bị cô chủ nhiệm gọi lên đấy."

Nghe Lý Phi nói xong, tôi nhìn về phía sân bóng rổ, thấy Trình Cảnh Nguyên mặc áo đỏ đang ngẩng đầu uống nước, nắng chiếu khắp người, khuôn mặt trắng nõn, thiếu niên hăng hái.

"Này Tu Gia Minh, đừng làm bài tập nữa, chúng ta cùng chơi bóng nhé."

Tôi nhìn sang và thấy Tu Gia Minh đang ngồi một mình trên băng ghế, với cuốn bài tập chưa viết xong trên đùi.

"Sao cậu lại phớt lờ mọi người...Này, cậu đang làm gì ở đó vậy?"

Trình Cảnh Nguyên đi tới trước mặt Tu Gia Minh, giật lấy vở bài tập.

Tu Gia Minh ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Cậu làm gì thế?"

Trình Cảnh Nguyên cười lạnh nói: "Tu Gia Minh, có dám đấu bóng rổ với tớ không?"

“Tớ không có hứng thú chơi bóng.”

Tu Gia Minh cau mày đứng dậy định lấy lại vở bài tập.

Trình Cảnh Nguyên chắp hai tay sau lưng, đang định nói điều gì đó mỉa mai.

"Trình Cảnh Nguyên! Cậu đang làm gì vậy?"

Nhìn thấy Trình Cảnh Nguyên giật lấy vở bài tập của Tu Gia Minh, tôi vội vàng chạy đến sân bóng rổ.

Tôi lấy lại vở sách bài tập từ Trình Cảnh Nguyên và đưa lại cho Tu Gia Minh.

"Cậu không thể bắt nạt bạn cùng lớp như vậy." Tôi cau mày, không hài lòng nhìn Trình Cảnh Nguyên.

Lần này cậu ta không có vẻ đáng thương của mọi khi, cắn môi, vẻ mặt đầy tức giận.

“Cậu đứng về phía cậu ta phải không, Hứa Gia Dao, hai người mới ngồi cùng bàn bao lâu mà cậu đã nói thay cậu ta? Không phải chỉ dạy cho cậu hai đề thôi sao, tớ cũng có thể dạy cậu mà.”

Vừa nói, mắt cậu ta lại đỏ hoe, thấy đôi mắt to của cậu ta không cầm được nước mắt, tôi vội vàng muốn nói: “Cậu tự suy nghĩ đi.”

Sau đó kéo Từ Phi đi.

Cậu ta chắc chắn không muốn rơi nước mắt trước mặt nhiều bạn cùng lớp như vậy, nếu tôi rời đi, cậu ta sẽ không khóc được nữa.

Nếu tôi ở đây, cậu ta sẽ càng khó chịu.

Loading...