Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thanh Mộng Áp Tinh Hà - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-24 16:21:12
Lượt xem: 2,024

14.

"Thần nữ nguyện thay phụ thân nhận tội, Tinh Hà được nuôi dưỡng trong khuê phòng, chuyện của phụ thân đã qua tám năm, không thể nào biện minh được nữa, hôm nay muội ấy ăn nói hồ đồ, xin Hoàng thượng tha c.h.ế.t cho muội ấy."

Là tỷ tỷ.

Kinh ngạc quay đầu lại, ta muốn tiếp tục phản bác, nhưng tỷ tỷ lại gắng gượng đứng dậy cho ta một cái tát.

"Mạng của muội là do phụ thân giữ lại, hôm nay nếu muội c.h.ế.t ở đây, làm sao đối diện với phụ thân dưới suối vàng?"

Ta không sợ, ta không sợ khổ, cũng không sợ chết, ta sợ là phụ thân dưới suối vàng không được an nghỉ, ta sợ là trăm năm sau không còn ai nhớ đến phụ thân là một vị quan tốt.

Nước mắt ta rơi xuống, còn chưa kịp mở miệng, đã bị người ta dùng vải nhét vào miệng.

Tề Triệt quỳ bên cạnh tỷ tỷ được Hoàng hậu ra hiệu liền lên tiếng.

"Liễu Tinh Hà đã từng sống ở phủ Thượng thư, tất nhiên là đã từng nhìn thấy sách vở trong nhà, chuyện bút tích, không thể nào tính là thật được."

Ta ngã ngồi trên mặt đất, nhìn tỷ tỷ vừa khóc vừa không ngừng giãy giụa.

"Liễu Tinh Hà vu oan giá họa Thái tử, áp giải nàng ta vào đại lao, tội c.h.ế.t có thể miễn, tội sống khó tha."

Cứ như vậy, bọn họ định tội cho ta, cũng một lần nữa định tội cho phụ thân.

Lúc tỷ tỷ đến thăm ta, ta đã hai ngày không ăn uống gì, hai mắt vô hồn cuộn tròn trong góc tường.

Tỷ tỷ gầy đi rất nhiều, cả người trông tiều tụy hơn hẳn, nhìn thấy ta, nàng ấy đỏ hoe mắt lấy từ trong hộp thức ăn ra một đĩa bánh hoa mai.

Ta nhìn miếng bánh nhỏ nhắn, khẽ nói: "Sao tỷ lại nhận tội? Tỷ rõ ràng biết phụ thân coi trọng hai chữ 'trong sạch' biết nhường nào."

Tỷ tỷ còn nhớ ta thích ăn bánh hoa mai, sao có thể quên lời dạy bảo của phụ thân đối với nàng ấy chứ?

Hoàng thượng tàn nhẫn, ngoại xâm, triều đình bất lực, Tề quốc có thể tồn tại đến ngày hôm nay là nhờ vào các lão thần mà tiên đế để lại.

Khi đó phụ thân rất bận, có khi mười ngày nửa tháng không về nhà, cho nên người ở bên cạnh ta nhiều nhất vẫn là tỷ tỷ.

Tỷ tỷ lén mẫu thân, mang đồ ăn ngon cho ta, cũng sẽ lén đưa ta ra khỏi sân chơi đùa, chỉ cần là thứ tỷ ấy có, đều sẽ chia cho ta một phần.

Cũng chính là tỷ ấy mỗi ngày sau khi tan học, cầm sách lên, giống như một người thầy, dạy ta nhân nghĩa lễ trí tín...

Ta không tin tỷ ấy có thể vì Tề Triệt mà bán đứng phụ thân.

Tỷ tỷ thở dài: "Tinh Hà, muội biết rõ là vô dụng mà."

Đây không phải là lần đầu tiên ta vào đại lao, ngày phủ Thượng thư bị tịch thu gia sản, ta đã lẻn đến nha môn.

Ta đã nhìn thấy quyển sách, ta gào khóc nói phụ thân bị oan, nhưng không ai tin.

Người trong nha môn tưởng ta là kẻ điên, nhốt ta lại, là tỷ tỷ đã bán trang sức của mình để chuộc ta ra.

Ta ngồi dậy, nắm chặt song sắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-mong-ap-tinh-ha/chuong-9.html.]

"Lão tướng quân đã lên tiếng bênh vực phụ thân rồi, sẽ có càng nhiều người đứng lên, nhất định sẽ có một ngày bọn họ biết được bộ mặt thật của Thái tử, nhất định sẽ có một ngày trả lại trong sạch cho phụ thân."

"Nhưng muội sẽ chết."

"Muội không sợ chết, tỷ tỷ."

"Vậy còn ta? Ta đã không còn phụ thân mẫu thân, mọi người không thể bỏ lại một mình ta được."

Tỷ tỷ rưng rưng nước mắt: "Lúc huyện Định An bị chiếm đóng, ta sợ hãi vô cùng, phái người đi tìm, nhưng không tìm thấy."

"Ta cứ tưởng mọi người đã xảy ra chuyện, khóc hết nước mắt, lúc gặp lại muội, ta vui mừng khôn xiết, nhưng sao muội lại bị cuốn vào chốn kinh thành nguy hiểm này chứ?"

"Tinh Hà, mọi chuyện không đơn giản như muội nghĩ đâu, đó là Thái tử, sau lưng hắn là Hoàng hậu, thậm chí là Hoàng thượng, muội đấu không lại đâu."

Ta lau nước mắt cho tỷ tỷ, lúc rời đi, nàng ấy nói:

"Ta sẽ nghĩ cách cứu muội ra ngoài, đến lúc đó muội hãy rời khỏi kinh thành."

Nội dung edit thuộc về Bút - page Anh Ba Chị Út, không được chôm truyện nhà Bút đi nơi khác, Bút báo Quan bắt đấy!!!

15.

Ta được cứu ra ngoài, nhưng người đến đón ta không phải là tỷ tỷ, mà là Tề Triệt tự mình đến đại lao đón ta.

Ta nhìn hắn chằm chằm hỏi: "Tỷ tỷ đâu, sao tỷ ấy không đến?"

Tề Triệt nói: "Nàng ấy lo lắng cho muội, bị bệnh, không tiện gặp người."

"Hoàng huynh vì cầu xin cho muội, đã bị phụ hoàng trách phạt ba mươi trượng, bị giam lỏng ở phủ Tam hoàng tử."

"Ta biết muội hận ta, nhưng muội không nên phụ lòng tốt của bọn họ."

Rốt cuộc là ta có lỗi với Tề Tuân.

"Ta có thể đi thăm bọn họ không?"

Tề Triệt lắc đầu: "Phụ hoàng muốn muội lập tức rời khỏi kinh thành, còn nữa, lần này người cứu muội ra không phải là chúng ta."

"Là ai?"

"Tân nhiệm Hộ quân Tham lĩnh Lý Nghĩa Lý đại nhân, huynh ấy lập công lớn ở biên cương, đã dùng quân công để đổi muội ra ngoài."

Không ngờ Lý Nghĩa lại có phúc phận như vậy, bên ngoài nhà lao, ta nhìn thấy Lý Nghĩa vẫy tay với ta từ xa.

Ta bước nhanh về phía Lý Nghĩa, Tề Triệt ở phía sau ta nói với giọng đầy ẩn ý:

"Có vài chuyện hãy buông bỏ đi, rời khỏi đây rồi sống cho thật tốt."

Người c.h.ế.t không phải là phụ thân của hắn, hắn dĩ nhiên là rộng lượng rồi.

Năm năm không gặp, Lý Nghĩa vốn nhút nhát giờ đã cao hơn ta cả một cái đầu, giữa hai hàng lông mày cũng thêm vài phần sắc bén.

Loading...