THANH NINH - CHƯƠNG 13
Cập nhật lúc: 2024-07-13 15:26:31
Lượt xem: 94
44.
Khi tôi mới về Hoắc gia, vì lo lắng cho tâm trạng của Hoắc Ngữ Vi, bố mẹ ruột của tôi hoàn toàn không quan tâm họ Chu hay họ Đinh.
Mọi chuyện liên tiếp xảy ra, đương nhiên họ sẽ không nghĩ đến việc đổi tên cho tôi rồi.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Tôi nhìn bố ruột đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.
Không quay đầu lại, tôi bước vào căn hộ nhỏ tôi tự mua cho mình.
45.
Ngày tuyên án, với tư cách là nạn nhân, tôi cũng có mặt tại phiên tòa.
Cát Nhu và Hoắc Ngữ Vi hại người cuối cùng hại chính mình. Vì bọn họ đều trên 18 tuổi, và nạn nhân là tôi không chịu giảng hòa nên bản án đã nhanh chóng được đưa ra.
Xuyên qua cánh cổng sắt lạnh lẽo của tòa án, Hoắc Ngữ Vi hét lớn: "Chu Thanh Ninh, dựa vào cái gì mà mày vừa mới xuất hiện đã muốn cướp đi tất cả của tao?
"Tao chỉ muốn mày quay về nơi thuộc về mày, tao đã làm gì sai? Người sai là mày, mày không nên xuất hiện ở đây!"
Lòng không chút gợn sóng, tôi lạnh lùng nhìn Hoắc Ngữ Vi bị cai ngục dẫn đi, đi về phía kết cục cuối cùng của cô ta.
46.
Vợ chồng Hoắc gia trong một đêm như già đi mười tuổi, bọn họ không hiểu tại sao đứa con gái nuôi mà mình dốc lòng dạy dỗ lại biến thành như thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-ninh/chuong-13.html.]
Bà Hoắc bị ốm, ông Hoắc bận chăm sóc vợ, công ty không có ai quản lý.
Hoắc Minh Hoài bất đắc dĩ phải gánh vác gánh nặng này, nhưng là một thiếu gia đã quen ăn sung mặc sướng, làm sao anh ta có thể hiểu được những thứ này.
Chẳng bao lâu đã đánh mất mấy hợp đồng kinh doanh lớn, khiến toàn bộ tập đoàn đứng trên bờ vực phá sản.
Mẹ tôi không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, chỉ nằm trên giường bệnh, lúc thì gọi Ngữ Vi một lúc lại gọi Minh Hoài, cuối cùng không ngừng kêu: “Thanh Ninh, Thanh Ninh, con gái của mẹ.”
47.
Tôi chính thức chuyển hộ khẩu khỏi nhà họ Hoắc.
Tôi mua một căn hộ bằng tiền kiếm được từ giao dịch chứng khoán, tên chủ hộ là "Chu Thanh Ninh."
Trước khi tôi rời thành phố A, Hoắc Minh Hoài đã tìm tới cửa..
Anh ta đã chín chắn hơn rất nhiều, mất đi tinh thần phấn chấn của thời trung học, có chút già nua uể oải.
"Em… Thanh Ninh, em về thăm mẹ đi, bà ấy nhớ em lắm.”
"Chuyện trước đây, là do anh có lỗi với em."
Anh ta trông hết sức khổ sở, muốn gọi tôi một tiếng em gái, nhưng lại xấu hổ không thốt ra khỏi miệng được.
Tôi không cần anh ta xin lỗi, trong mắt tôi, anh ta chỉ là người xa lạ.