Thành Tiên - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-29 08:00:10
Lượt xem: 1,415
Hắn cứ nhìn ta chằm chằm như vậy, hồi lâu không nhúc nhích.
Ánh sáng lấp lánh trong mắt hắn, không hiểu sao khiến ta thấy tim đập nhanh.
Ta không biết tại sao mình lại thấy tim đập nhanh, cũng không hiểu cảm giác đó là gì, ta chỉ mơ hồ cảm thấy, Văn Cảnh đã trở nên xa lạ.
Ta bắt đầu cảm thấy hắn có tâm tư sâu sắc, hơn nữa còn đặc biệt nhạy bén.
Vài ngày sau, chúng ta đến phủ nha một chuyến, nhận tiền trợ cấp của hắn.
Ở chợ, Văn Cảnh mua giấy mực, rồi lại nhất quyết đòi đến tiệm trang sức chọn cho ta một chiếc trâm cài.
Sau đó chúng ta gặp con gái của thầy hắn, Trình Như Lan.
Nàng ấy thẹn thùng, tiến lại gần chỗ chúng ta.
Nàng ấy lấy ra một chiếc túi thơm nho nhỏ tinh xảo, nói với Văn Cảnh: “Văn Cảnh huynh, muội thấy huynh chưa có túi thơm nên tiện tay làm cho huynh một cái. Huynh xem, có đẹp không?”
Văn Cảnh thản nhiên trả lời: “Cảm ơn Trình cô nương. Nhưng cũng thật ngại quá, ta không thể nhận lấy túi thơm của cô nương được, nơi ta sắp đến không cho khách mang túi thơm vào.”
Trình Như Lan nghe xong thì liền lộ rõ vẻ thất vọng, nàng ấy lúng túng nắm chặt túi thơm sau đó rụt tay lại.
Không khí bỗng ngưng đọng, một lúc sau, nàng ấy khẽ nói: “Vậy thì để dịp khác vậy”, rồi từ biệt chúng ta, xoay người rời đi.
Sau khi nàng ấy rời đi, ta khó hiểu hỏi Văn Cảnh: "Bút mực nghiên mực có thể mang vào, thẻ tre đi vệ sinh cũng có thể mang vào, tại sao một túi thơm nhỏ như vậy lại không được mang vào?"
Văn Cảnh nhướng mày nhìn ta, cười đáp: "Không muốn mang."
"Tại sao?"
"Bởi vì không cần."
Lúc đó ta chỉ cho rằng hắn tự phụ, hoàn toàn không nhận ra điều gì khác.
Cho đến khi chúng ta lại gặp lại Trình Như Lan ở trong tiệm trang sức, nàng dáng người yểu điệu đứng trước mặt chúng ta, ngập ngừng nói với Văn Cảnh: "Hôm trước phủ có mở tiệc chiêu đãi khách, sao huynh không đến?"
Văn Cảnh lại bày ra vẻ cung kính, lời lẽ tha thiết: "Thầy mời quan viên trong phủ nha, nghe nói còn có cả thái giám từ kinh thành đến, ta thân phận nhỏ bé, chỉ là một tú tài, nào dám dự tiệc lớn như vậy."
"Huynh là thủ khoa kỳ thi viện, có gì mà không được? Hơn nữa, muội đã đặc biệt xin cha cho huynh đến."
"Hôm đó ta bị đau bụng, bệnh tật quấn thân, nên mới từ chối ý tốt của thầy."
"Văn Cảnh, huynh thật sự, thật sự đối với muội..."
Xung quanh người đến người đi, ồn ào náo nhiệt, Trình Như Lan bỗng nhiên mắt ngấn lệ, nghẹn ngào nói không thành tiếng: "Thôi vậy, muội sắp được chọn vào kinh làm tú nữ rồi, năm ngoái đáng lẽ đã phải đi, huynh đã vô tình, muội làm nhiều việc như vậy cũng chẳng có ích gì."
Ta trơ mắt nhìn ánh sáng trong mắt Trình Như Lan dần dần lụi tắt.
Thế là ta không nhịn được mà quan sát Văn Cảnh, dáng người hắn cao ráo, khuôn mặt nghiêng như ngọc, lông mày thanh tú, ánh mắt dưới hàng mi dài lạnh lùng, bình tĩnh đến lạ.
Nửa tháng nữa là hắn tròn mười bảy tuổi.
Thì ra những năm qua, hắn đã thay đổi nhiều như vậy, tướng mạo đường hoàng, dung nhan tuấn tú, lại còn là tài tử nổi tiếng gần xa, khiến giai nhân ái mộ.
Trong lòng ta dâng lên một niềm vui khó tả, cảm thấy công sức bao năm qua của mình không uổng phí, coi như đã báo đáp được ân tình của Văn lão bá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-tien/chuong-9.html.]
Nhưng đồng thời cũng có chút ngơ ngẩn, thì ra hắn đã thực sự trưởng thành rồi, Lý Nguyên Bảo cùng tuổi, cũng sắp lấy vợ.
Trên đường về làng, chúng ta không đi xe.
Khi đi đường tắt trên núi, Văn Cảnh nắm lấy tay ta, vừa cười vừa nói chuyện.
Cũng giống như khi hắn tám tuổi, ta vẫn thường nắm tay hắn trên đường vào núi hái thuốc, vừa cười vừa nói chuyện.
Tay chúng ta nắm lấy nhau tự nhiên như vậy, cứ như là lẽ đương nhiên, phải như vậy, từ trước đến nay vẫn luôn là như vậy.
Hắn đã lớn, bàn tay đương nhiên rộng hơn tay ta, lòng bàn tay ấm áp, nắm chặt lấy tay ta.
"Tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy?"
Thấy ta ngẩn người, hắn bất mãn siết c.h.ặ.t t.a.y ta.
Ta nhíu mày, nói ra điều thắc mắc trong lòng: "Lý Nguyên Bảo cũng sắp lấy vợ rồi, sao đệ không nhận lời Trình nhị tiểu thư, chẳng lẽ là vì nàng ấy lớn hơn đệ hai tuổi sao?"
Văn Cảnh đầu tiên là sững người, sau đó bật cười: "Liên quan gì đến tuổi tác?"
"Vậy thì tại sao, Trình cử nhân tuy có đôi mắt tinh tường, muốn đưa con gái vào kinh, nhưng đệ là học trò cưng của ông ấy, tuổi trẻ tài cao, học vấn lại tốt, nếu mở lời cầu hôn Trình nhị tiểu thư, ông ấy chưa chắc đã không cân nhắc."
"Tỷ tỷ quá khen rồi, đệ còn chưa thi đỗ công danh, sao xứng với tiểu thư nhà họ Trình, hơn nữa, đệ cũng không thích nàng ấy."
Trình Như Lan dung mạo xinh đẹp, lại có tài hoa hơn người, ta không hiểu nổi, tại sao Văn Cảnh lại không thích nàng ấy.
Thế là ta đoán: "Chẳng lẽ đệ muốn đợi thi đỗ công danh, rồi cưới một tiểu thư khuê các con nhà quyền quý?"
Ta thầm tính toán trong lòng, nếu hắn thật sự có ý này, ta cần phải về Tam Khư phủ một chuyến, trong hang của ta vẫn còn một ít bảo vật quý hiếm, hẳn là đủ làm sính lễ cưới một vị công chúa.
Ta đang nghĩ như vậy, Văn Cảnh lại nói: "Tỷ tỷ, không phải vậy đâu, tuy tỷ lớn tuổi hơn ta, nhưng tỷ không hiểu tình cảm nam nữ."
Dĩ nhiên là ta không hiểu rồi, ta là yêu quái, chứ đâu phải con người.
Đừng nói là tình cảm nam nữ, ngay cả tình cảm phu thê của Liễu tướng công và Nguyên Cơ, ta cũng không hiểu nổi.
Là một thỏ yêu thành tâm tu tiên, đến giờ ta vẫn không hiểu, tại sao Nguyên Cơ lại vì một Liễu Vọng Khanh mà từ bỏ việc thành tiên.
Tu tiên chẳng phải là giấc mơ cuối cùng của mọi yêu quái sao?
Nàng ấy tự mình thành tiên chẳng được hay sao?
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Đúng là Liễu tướng công là một con rắn tuấn tú, tình cảm với nàng ấy rất sâu đậm, nhưng rồi sao chứ, muôn loài đều có lúc chia lìa.
Nàng ấy nên hiểu, thành tiên vốn dĩ là một kiếp nạn cần vượt qua.
Ta không hiểu Nguyên Cơ, dĩ nhiên cũng không hiểu cái gọi là tình cảm nam nữ mà Văn Cảnh nói.
Nhưng rõ ràng là hắn rất hiểu, hắn nhìn ta nói: "Tỷ tỷ, ta không có suy nghĩ nào khác, cả đời này chỉ muốn cưới người con gái mình thích làm vợ, bất kể nàng ấy bao nhiêu tuổi, cũng bất kể nàng ấy là ai."
"Người con gái đệ thích là ai, cứ nói cho ta biết, ta nhất định sẽ cưới nàng ấy cho đệ."
Tam Khư phủ của ta có rất nhiều bảo vật quý hiếm, nên ta vô cùng tự tin.
"Tỷ tỷ quả nhiên thương ta." Văn Cảnh cười nói: "Nhớ lời tỷ nói đấy, đến lúc đó đừng có nuốt lời."