Thanh Xuân Ngọt Ngào Và Rực Rỡ - Phần 11 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-10-20 23:49:51
Lượt xem: 789
14
“Hôm đó anh nghe thấy rồi.” Giọng nói trong trẻo của cậu ấy khiến tôi chìm vào hồi ức.
Cái ngày hè oi ả đó, chiếc quạt trần trên đầu căn bản không thể mang đến chút gió mát nào.
Tôi đang loay hoay với bài toán trước mặt, cậu bạn cùng bàn bên cạnh không biết đang hào hứng trò chuyện với ai.
Đột nhiên cậu ấy quay sang tôi, “Đình Vãn, cậu thích kiểu con trai như thế nào?”
Tôi buột miệng đáp: “Con trai chơi bóng rổ.”
Vừa lúc Lâm Tri Dự bước vào từ cửa, đón ánh nắng mặt trời, tôi ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt của cậu ấy.
Tôi vội vàng thu hồi ánh mắt, tim lại đập loạn nhịp, nhớ lại câu hỏi vừa rồi, trong khoảnh khắc này, khuôn mặt cậu ấy lại hiện lên trong đầu tôi.
Sau ngày hôm đó, tôi thường xuyên nhìn thấy Lâm Tri Dự mặc áo số 7 chơi bóng rổ trên sân.
…
Tôi cúi đầu nhìn bộ đồ thi đấu trên người cậu ấy, “… số 7.”
Tôi chợt hiểu ra, ngẩng đầu nhìn cậu ấy, “Số 7 là số báo danh của em hồi cấp 3.”
Cậu ấy cười khẽ: “Bây giờ mới nhận ra à.”
Tôi đưa tay chạm vào con số trên áo cậu ấy,
Giây tiếp theo, tôi vòng tay qua cổ cậu ấy, nhón chân hôn nhẹ lên môi cậu ấy.
Cậu ấy khựng lại, ôm chặt tôi vào lòng, giọng khàn khàn: “Chỉ một nụ hôn này thì không đủ đâu.”
15
Năm ba đại học.
Lâm Tri Dự thuê một căn hộ ở ngoài trường, nên thỉnh thoảng cuối tuần tôi sẽ đến đó vẽ tranh.
“Đừng động đậy, giữ nguyên tư thế đó.” Tôi ra hiệu.
Cậu ấy bất lực nói: “Được rồi.”
Lâm Tri Dự mặc áo sơ mi đen dựa vào ghế sofa, đường quai hàm sắc nét, góc nghiêng hoàn hảo khiến tôi không khỏi ngẩn người.
Tôi bước tới, cởi hai cúc áo trên cùng của cậu ấy, lộ ra xương quai xanh hoàn mỹ.
Tôi quan sát một chút: “Ừm, như vậy mới đúng.”
Ánh mắt cậu ấy mang theo ý cười, “Em thích kiểu này à?”
Tôi suy nghĩ một chút, “Thỉnh thoảng nhìn thấy anh như vậy, quả thực rất hấp dẫn.”
Tôi chăm chú vẽ, phác thảo xong hình dáng cơ bản thì thời gian cũng đã trôi qua rất lâu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đặt bút vẽ xuống. "Cũng tạm ổn rồi, mai vẽ tiếp."
Cậu ấy vươn vai, cong môi nói: "Ngồi lâu như vậy, không định hảo hạng khao anh một chút sao?"
Tôi quay người dọn dẹp bút vẽ, chậm rãi nói: "Anh đây là hiến thân cho nghệ thuật, là điều vinh quang."
Cậu ấy đột nhiên ôm tôi từ phía sau, nhẹ giọng nói bên tai tôi: "Vậy... bây giờ đến lượt em hiến thân cho anh."
Cậu ấy nhẹ nhàng nâng eo tôi lên, bế tôi đặt lên ghế sofa, ngẩng đầu hôn lên môi tôi.
Tôi quỳ trên người cậu ấy, một tay cậu ấy nhẹ nhàng véo eo tôi, một tay luồn vào vạt áo tôi, chậm chạp di chuyển lên dọc theo sống lưng.
Tôi cũng cảm nhận rất rõ ràng phản ứng trên người cậu ấy.
Ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ, không biết tại sao lại bị bế vào phòng.
Quần áo trên người nhanh chóng bị cởi sạch, Lâm Tri Dự cúi người áp xuống.
Đôi môi đỏ mềm mại của Hạ Đình Vãn lướt qua làn da cậu ấy, ma sát từ vai cậu ấy, cảm giác tê dại và mềm mại đó khiến Lâm Tri Dự như bị lửa thiêu đốt, toàn thân lập tức nóng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-xuan-ngot-ngao-va-ruc-ro/phan-11-het.html.]
Nghe thấy tiếng thở dốc bên tai, trên người hai người xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, sự ái muội lan tràn khắp căn phòng không chút kiêng dè.
16:
Ngày tốt nghiệp, Lâm Quân Trạch đến trường.
Anh ấy cong mày, nói với tôi: "Chúc mừng em, tốt nghiệp rồi."
Tôi mỉm cười: "Cũng tạm ạ."
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Anh ấy vừa nói vừa đưa chiếc túi trong tay cho tôi, ánh mắt mang theo chút cầu khẩn: "Chỉ là một món quà tốt nghiệp thôi, không có ý gì khác, mong em nhận."
Tôi do dự một chút rồi nhận lấy: "Cảm ơn anh."
Anh ấy thở phào nhẹ nhõm, nói: "Không làm phiền nữa, anh đi trước, chúc em tốt nghiệp vui vẻ nhé."
"Vâng."
Nhìn bóng lưng anh ấy khuất dần, tôi có linh cảm rằng sau này có lẽ sẽ không gặp lại nữa.
Tôi mở túi ra, bên trong là một bức tranh sơn dầu đã được đóng khung.
Giấy vẽ hơi ngả vàng, khi nhìn thấy hình vẽ, tôi sững sờ.
Tôi lẩm bẩm: "Thì ra... là anh."
Lớp học vẽ hồi tiểu học, Lâm Quân Trạch cũng ở đó.
Là một cậu bé ít nói và hay xấu hổ, ngồi cạnh tôi.
Có buổi trưa tôi thấy anh ấy ngồi tại chỗ lau nước mắt, tôi tiến đến hỏi: "Sao vậy?"
Anh ấy ấp úng nói: "Vẽ xấu quá, nhưng hôm nay bố mẹ tớ sẽ kiểm tra..."
Tôi liếc nhìn bức tranh của anh ấy, cố nhịn cười: "Có gì đâu, mình tặng cậu bức tranh của mình."
Anh ấy ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi ngây ngốc.
Tôi nhét bức tranh cho anh ấy: "Có thể không đẹp lắm, nhưng chắc chắn sẽ đẹp hơn của cậu."
Nói xong, chúng tôi đều cười.
Nhưng sau hôm đó, Lâm Quân Trạch không bao giờ gặp lại Hạ Đình Vãn nữa, thậm chí anh ấy còn chưa kịp hỏi tên cô.
Và ở trường đại học, anh ấy đã nhận ra cô trong đám đông ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Và ánh mắt của anh ấy luôn dừng lại trên người Hạ Đình Vãn.
...
Tôi đang mải mê ngắm nhìn thì đột nhiên có người vỗ vai tôi: "Nhìn gì vậy?"
Tôi cất bức tranh đi, mỉm cười: "Không có gì, mình đi thôi."
Lâm Tri Dự ôm tôi: "Muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
"Anh muốn nói với em một chuyện." Lâm Tri Dự thản nhiên nói.
"Chỉ miễn là đừng nói anh ngoại tình là được."
Cậu ấy dừng bước, bật cười: "Trong mắt em, anh là loại người như vậy sao?"
"Nói đùa thôi, nói mau đi." Tôi cười khẽ.
"Hôm đó anh thực ra là cố tình quay lại tìm em, anh không bao giờ làm bài tập vào cuối tuần cả."
Cậu ấy nhìn tôi đang ngẩn người, ánh mắt ánh lên ý cười.
...
Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh đều hướng về em.
(Hết)