THANH YÊN - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-04-29 18:51:30
Lượt xem: 209
Những lời cha ta tính khuyên bảo đã được đặt ở bên miệng, có chút không tin được ta sẽ sảng khoái mà đáp ứng.
Bất quá cuối cùng vẫn là lộ ra biểu cảm có chút tính người.
Nương ta bĩu môi không nói chuyện, tựa hồ chuyện của nữ nhi bị bán cùng bà không hề có quan hệ.
Liễu Tố Tố nhìn ta lộ ra vẻ mặt không hợp, nhưng trong mắt nàng đều là vẻ hưng phấn cùng kích động.
Liễu Diệu Tổ đang ăn cơm với bộ dạng không liên quan mình.
Mấy người sợ đêm dài lắm mộng, sau khi ăn xong cha ta liền mang theo ta đi đến Bách Hoa Lâu.
Nương ta sợ mất mặt nên không muốn đi cùng nhau, bất quá Liễu Tố Tố lại tìm lấy cớ nhất định phải đi theo.
Lòng ta biết rõ ràng, Liễu Tố Tố đang mơ ước ta bán thân để lấy bạc.
Giống như kiếp trước, Hoàng ma ma Bách Hoa Lâu nhìn bộ dáng của ta rất là vừa lòng.
“Các ngươi muốn nhiêu bạc?”
Hoàng ma ma thong thả ung dung hỏi.
Cha ta xoa xoa tay, vẻ mặt lấy lòng mà nhìn Hoàng ma ma:
“Năm mươi lượng…”
Hoàng ma ma cũng không trả giá, lấy ra giấy bán thân cho cha ta ký tên, sau đó trực tiếp đưa ra năm mươi lượng ngân phiếu.
Ánh mắt của Liễu Tố Tố nóng như lửa mà nhìn chằm chằm ngân phiếu, duỗi tay liền cầm lấy ngân phiếu.
Ta đã sớm đề phòng giờ khắc này, tay mắt lanh lẹ mà đoạt lấy ngân phiếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-yen/chuong-8.html.]
Liễu Tố Tố thấy vậy có chút sốt ruột, trên mặt hiện lên vài tia hung ác, sợ hãi kêu lên một tiếng:
“Đó là bạc của ta.”
Ta trực tiếp vòng đến cha ta trước mặt, đem năm mươi lượng bạc nhét vào trong tay của ông:
“Cha, này ngân phiếu này người cầm lấy, Diệu Tổ đọc sách cần bạc, người không thể để muội muội làm mất.”
Cha ta lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đem ngân phiếu cất vào trong lòng ngực, đối với Liễu Tố Tố có chút mất đi lý trí quát lớn một câu:
“Ngươi làm gì vậy?”
Liễu Tố Tố bước chân một đến, khôi phục vẻ bình tĩnh, trên mặt hiện lên vẻ không cam lòng, theo sau trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái.
Lại thấy ta đang nhìn nàng, nàng ngẩn ra, ngay sau đó dường như phản ứng lại đây:
“Tỷ tỷ, ngươi che giấu rất tốt, thì ra ngươi không phải là kẻ ngốc.”
Ta cười cười không nói chuyện, đời trước xác thật là một kẻ ngốc.
Thấy ta không nói lời nào, Liễu Tố Tố khinh miệt mà cười:
“Trách không được tỷ tỷ đem Liễu Diệu Tổ về nhà, nguyên lai là muốn tìm người khác để trấn áp ta.”
“Ngươi đồ tiện nhân này, quả nhiên vẫn luôn ghen ghét ta, không muốn vì ta ra mặt, thật là đồ có tâm tư ác độc.”
“Bất quá ngươi quá xem thường ta, cho dù năm mươi lượng kia ở chỗ cha thì ta cũng có thể đoạt tới tay.”
“Tỷ tỷ, về sau ta là vũ đạo nổi danh trong kinh thành, mà ngươi chỉ là kỹ nữ ở Bách Hoa Lâu bị ngàn người cưỡi, vạn người đè, ngươi vĩnh viễn không so được ta.”
Liễu Tố Tố nói xong cười ha ha, sau đó khinh thường mà liếc nhìn ta một cái, liền xoay người rời đi.