Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 647
Cập nhật lúc: 2024-10-28 08:16:12
Lượt xem: 8
Hai vợ chồng mỉm cười nhìn nhau đột nhiên sững sờ một lúc rồi cùng nhau khép lại nụ cười.
Sau một hồi ho khan khó xử, Ninh Hàn duỗi tay, nói với vợ: “Để anh ôm đi.”
Anh lo là vợ ôm lâu sẽ cảm thấy mệt, rốt cuộc Tiểu Tại Tại được nuôi rất khá, một thân thịt béo mầm, ôm lâu sẽ mỏi tay, nhưng bởi vì giọng điệu của anh quá thấp và nghiêm túc, nghe vào trong tai Bạch Hinh thành một cái ý tứ khác.
Ánh mắt của cô khẽ biến, nhưng không nói gì cả, vẫn duỗi tay giao Tiểu Tại Tại ra .
Kết quả lúc này tiểu gia hỏa lại không vui, bay quay người ôm chặt lấy Bạch Hinh, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé về phía anh cả, tỏ ý phản kháng: “Không muốn không muốn, không muốn anh trai ôm.”
“Được được được, anh trai không ôm.”
Thấy em gái có xu thế sắp khóc, Ninh Hàn vội vàng giơ tay lên làm ra tư thế đầu hàng, còn lùi về đằng sau hai bước, lại không nhịn được mà nhỏ giọng nói thầm: “Con bé rất dính em.”
Rốt cuộc ai mới là anh trai ruột của em chứ?
Bạch Hinh nhạy cảm ngẩng đầu lên, cô dường như ngửi thấy một mùi chua thoang thoảng đâu đây.
Là ảo giác sao?
Ngay khi thắc mắc này được sinh ra, đã bị Bạch Hinh ném ra sau đầu, hiện tại cô lại quan tâm một vấn đề khác: “Hiện tại anh có thể giải thích cho em biết, đứa nhỏ này là ai?”
“Như em thấy đó, đây là em gái anh, em gái ruột.”
Không cần nói thêm câu cuối cùng, chỉ cần từ ngoại hình giống nhau giữa hai người một lớn một nhỏ, ai nhìn thấy cũng biết họ có quan hệ huyết thống với nhau.
Nhưng vấn đề là……
“En nhớ không lầm là, ba đã hơn 60 rồi nhỉ.” Bạch Hinh có chút hoảng hốt mà nói.
Đống tuổi như vậy rồi, mà còn tạo ra được cô con gái nhỏ như vậy, cô nên nói là cha chồng uy vũ, hay là đồng tình với chồng và hai chú em, anh trai thì đã lớn tuổi như vậy rồi, đột nhiên từ đâu chui ra một cô em gái vẫn còn chưa cai sữa, việc này ai mà chịu được.
Tuy rằng chưa được chứng thực, nhưng Bạch Hinh tự dưng lại có một cảm giác.
—— hai chú em khác trong nhả vẫn không biết được sự tồn tại của bé gái này.
Đáy lòng nghĩ như vậy, cô cũng thuận miệng hỏi.
“Ninh Hàng và Ninh Hiên có biết được sự tồn tại của bé không?”
“Ờ, trước mắt còn không biết.” Rốt cuộc thì gặp qua cái chuyện kì quái này, với tư cách là người trong cuộc, anh vẫn còn bàng hoàng.
Nhưng anh vẫn phải làm sáng tỏ một chuyện với vợ trước.
“Đứa nhỏ này thực ra không phải do lão nhân ở nhà tạo ra.”
“Có ý tứ gì?” Bạch Hinh nhíu mày, cô sắp bị chuyện này của chồng làm cho hôn mê.
“Chính là……” Tự hỏi một chút, nếu về sau để em gái ở nhà sống lâu ngày, tất nhiên phải được sự đồng ý của vợ, Ninh Hàn rốt cuộc lựa chọn nói rõ chân tướng của mọi việc cho vợ biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-647.html.]
“Nguyên nhân của việc này hết thảy đến từ một giấc mộng kì lạ của anh……”
Nửa giờ sau.
Sau khi kiên nhẫn nghe chồng kể lại giấc mơ kì lạ hôm qua, biểu tình của Bạch Hinh không khác gì với biểu tình của ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm.
Cái gì mà chồng trọng sinh về lúc còn nhỏ, trong ba ngày trọng sinh về phải trông em, cuối cùng không hiểu lý do vì sao khi trở về thế giới này lại mang theo Tiểu Tại Tại đến đây……
Cốt truyện này, ngay cả phim truyền hình cũng không dám viết.
Quá khó hiểu.
Nhưng Ninh Hàn cũng không phải đang nói dối, anh có cả chứng cứ.
—— quần áo trên người Tiểu Tại Tại.
Nói thật, nếu lấy ánh mắt của người dân ở thập niên 70 xem, quần áo trên người Tiểu Tại Tại tuy nói không phải là hàng cao cấp nhất, nhưng cũng tốt hơn người bình thường rất nhiều.
Nhưng dừng ở trong mắt vợ chồng Bạch Hinh những người ở thế kỉ 21, chiếc váy này không chỉ lỗi mốt, mà chất liệu vải trông cũng rất thô sơ, mang đậm phong cách nông thôn.
Không, hiện tại trẻ con ở nông thôn còn mặc đồ phải nói là thời thượng hơn cả đồ mà Tiểu Tại Tại mặc trên người.
Đặc biệt Bạch Hinh là một chuyên gia về thời trang, bản thân lại còn là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, cô còn tự tay thiết kế và may quần áo cho bản thân và gia đình nên càng nghiên cứu nhiều hơn về các loại vải.
Cô đã nhận ra, loại vải trên người Tiểu Tại Tại, đã bị nhà xưởng ngừng sản xuất từ mười năm trước, hiện nay trên thị trường trừ những người có sở thích sưu tầm các loại vải cổ điển, hoặc là nhà nào thích trữ quần áo cũ mới thấy được kiểu vải này.
Nếu không rất khó để có thể tìm được loại vải này.
Thử đặt trước mắt, cô không tin thì cũng phải tin.
Quan trọng nhất chính là, Bạch Hinh cũng tin tưởng, chỉ bằng biểu tình vừa kiêu ngạo lại nghiêm túc kia của Ninh Hàn, anh không phải là kiểu người bịa ra một câu chuyện ngớ ngẩn để lừa gạt cô.
Rốt cuộc cô có thể hoàn toàn mang đứa nhỏ này đi tìm ba chồng để xác nhận thân phận, cũng có thể đưa đi xét nghiệm DNA.
Tuy nhiên, nếu quan hệ huyết thống rất thân thiết, dường như không thể xác minh được đứa trẻ này là của ai?
Trong đầu Bạch Hinh hiện lên rất nhiều suy nghĩ lung tung rối loạn, nhưng tất cả những suy nghĩ này đều không hề hoài nghi những lời mà Ninh Hàn nói.
Cho nên cuối cùng cô vẫn tin câu chuyện khó tin này.
“Anh muốn nuôi con bé?” Bạch Hinh hỏi chồng một cách thẳng thắn.
“Đúng vậy.” Ninh Hàn không chút do dự gật đầu, ngay sau đó lại mang theo chút thấp thỏm khó phát hiện, hỏi: “Em…… Không đồng ý sao?”
“Thật ra thì em không sao cả, nuôi thêm một đứa trẻ đối với nhà chúng ta thì không sao cả, chủ yếu phải xem anh có nguyện ý hay không.” Bạch Hinh nhún vai, tỏ vẻ bản thân không hề có thái độ gì cả.
Nhưng khi nhìn dáng vẻ này của cô, đáy lòng Ninh Hàn lại có chút khó chịu.
Anh cẩn thận nghiêm túc tự hỏi, quan hệ vợ chồng giữa hai người, vì sao lại trở nên lạnh nhạt như vậy?