Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 711
Cập nhật lúc: 2024-10-30 09:05:06
Lượt xem: 1
Bệnh viện Thủ đô.
Trước cửa phòng bệnh của Ninh Hàng.
Tiểu Tại Tại nhỏ bé với với cánh cửa phòng bệnh to lớn, ngửa đầu nhìn vào cánh cửa đóng chặt, lại quay đầu nhìn về phía anh cả với ánh mắt nhút nhát sợ sệt.
Ninh Hàn kẽ gật đầu với em gái, cổ vũ bé lên mở cửa.
Thấy thế, tiểu gia hỏa cũng chỉ có thể lấy hết can đảm, giơ tay nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa hai cái.
Cộc cộc……
Trong phòng bệnh truyền đến thanh âm lãnh đạm bình tĩnh: “Mời vào.”
Nghe tiếng, không cần em gái nhắc nhở, Ninh Hàn đã chủ động đi lên giúp bé vặn tay nắm cửa, vị trí của tay nắm cửa ở tương đối cao, chỉ dựa vào Tiểu Tại Tại hiện tại mới cao tới đầu gối của một người trưởng thành, hiển nhiên là với không tới.
Cửa của các khu bệnh viện không khóa và có thể dễ dàng vặn mở.
Tiểu Tại Tại có vẻ rất gấp gáp, nhanh chóng len người vào, lộ ra một một cái đầu gấu trúc nhỏ, giọng sữa đáng yêu vang lên: “Anh hai?”
“Lại đây.” Ninh Hàng từ từ đưa ra một bàn tay to dài hiện rõ các khớp xương xuống.
Tiểu Tại Tại lập tức giống như một chú cún nhỏ được chủ nhân gọi lại, chạy lon ton lại, đến giường bệnh, dùng hai bàn tay nhỏ búp măng của bản thân nắm chặt lấy bàn tay to hiện đầy gân và các khớp xương của anh hai.
Ninh Hàng cong ngón tay, dễ dàng nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé của em gái.
Mềm mại mịn màng, cảm xúc giống kẹo bông gòn.
Nhận ra em gái hôm nay lại im lặng khác thường, Ninh Hàng hơi nghiêng đầu sang, quả nhiên liền thấy tiểu gia hỏa đang đứng ở bên giường bệnh biên, đang nhìn chằm chằm vào cái chân được bó thạch cao ở trên giường bệnh, nhấp cái miệng nhỏ, không nói một lời.
Nhìn cục thịt nhỏ như đang ghi rõ mấy chữ ' bé rất nghiêm túc lên trên mặt '.
Đây cũng đúng là một trường hợp rất nghiêm túc, nhưng khổ nỗi tiểu gia hỏa lại đáng yêu, khuôn mặt mũm mĩm lại tỏ ra vẻ nghiêm túc không hợp với độ tuổi, không chỉ làm người ta không thể nào nghiêm túc nổi, ngược lại còn có chút muốn cười.
Có người đã thật sự cười trộm.
“Phụt” một tiếng, cực kỳ rất nhỏ, nhưng ở trong bầu không khí an tĩnh đến cực độ này, lại rõ ràng như ban ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-711.html.]
Tiểu Tại Tại mẫn cảm nghe thấy tiếng cười, nghiêng đầu tìm theo tiếng, liền thấy cái giường nhỏ ở bên cạnh giường bệnh, anh ba bé với quả đầu rối đang ngồi dậy, rõ ràng vừa mới tỉnh ngủ, nhưng trên mặt còn lưu lại ý cười.
Khiến người ta hoài nghi có phải liệu anh do buồn cười quá nên mới tỉnh ngủ.
Chú ý tới đôi mắt nhỏ đáng yêu của em gái, Ninh Hiên gãi đầu, sau đó xuống giường, đi nhanh đến bên em gái, đưa tay ra bế cả người bé lên, trực tiếp đặt ở bên cạnh giường bệnh của anh hai.
“Tại Tại không muốn đến thăm anh hai sao? Đến gần hơn một chút.”
Sau khi an bài em gái xong, Ninh Hiên lại một bên xoa bụng, trong miệng kêu đói quá, quá đói, một bên đi đến bên cạnh anh cả, mục tiêu nhắm chuẩn vào túi đựng bữa sáng mà cháu trai đang cầm.
Biết em trai muốn để cho mình và em gái có không gian riêng, nên Ninh Hàng tất nhiên nắm được cơ hội này.
Anh nâng bàn tay không có chút độ ấm nào lên, đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ lướt qua khóe mắt non mịn của em gái, mang đi một tia ướt át.
“Tại Tại có thích lúc anh hai ngồi ở trên xe lăn không?”
“Không thích.” Tiểu Tại Tại lắc đầu.
Bé biết ngồi trên xe lăn là một chuyện không tốt, cho nên hiểu được anh hai ngồi trên xe lăn trong thời gian lâu dài, sẽ có cảm giác khó chịu, mà cảm giác khó chịu này không chỉ xuất hiện ở thể xác mà nó còn xuất hiện một cách nặng nề ở mặt tâm trạng.
Dùng chính ngôn ngữ của Tiểu Tại Tại để miêu tả, cảm xúc của nó giống như bé đột nhiên bị mẹ lôi ra tẩn cho một trận, đã thế còn không có lý do hợp lý, khiến bé vừa đau m.ô.n.g lại còn rất ủy khuất.
Tuy rằng việc so sánh này có chút không thực tế, nhưng đã giúp Tiểu Tại Tại tưởng tượng được, cảm xúc của anh hai.
Cho nên bé thực sự không thích anh hai ngồi ở trên xe lăn.
“Thật ra anh hai cũng không thích.”
Ninh Hàng khó có khi lộ ra vài phấn muốn chia sẻ bí mật nhỏ thần bí với em gái, nhỏ giọng nói với bé: “Cho nên anh hai mới đi khám bác sĩ, bác sĩ mới giải phẫu cho anh hai, giải phẫu cũng rất thành công, về sau anh hai sẽ không phải ngồi xe lăn nữa, nhưng hiện tại anh hai lại giống như em bé mới được sinh ra, cái gì cũng không hiểu, cũng không biết nên đi như thế nào, cho nên phải học lại một lần nữa, việc này yêu cầu mất cả một quá trình dài lâu.”
Tiểu Tại Tại nghĩ, cố gắng hiểu được những lời của anh hai: “Giống…… Giống như Tại Tại học nói chuyện sao?”
Đến bây giờ có những câu bé nói không được nhanh nhẹn.
“Đúng vậy.” Ninh Hàng cảm thấy vui mừng vì em gái có thể hiểu mình nói: “Đúng là giống như Tại Tại học nói chuyện, yêu cầu lại luyện tập thật nhiều, chậm rãi, anh hai phải học lại một lần nữa mới có thể đi đường được.”
“Vậy…… Vậy, Tại Tại cùng, Tại Tại học cùng với anh hai nha.”
Tiểu Tại Tại vội vàng tỏ vẻ bản thân sẽ học cùng với anh hai trong quá trình phục hồi.