Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-08-05 09:29:31
Lượt xem: 396
“Thôi, ông bà nội đều lớn tuổi rồi, ngồi xe lửa mấy ngày mấy đêm cũng mệt lắm.” Với điều kiện của xe lửa da xanh hiện tại cũng không nhanh được.
“Ừm, để anh gọi điện thoại nói với cha mẹ sau.”
Huệ Huệ mang thai, chắc chắn Tết năm nay anh không về được, Tết năm sau có thể đưa con trở về.
Anh từng sống cùng gia đình nhưng giờ đã có vợ con nên vẫn cần có nhà riêng. Năm sau là kết thúc điều tạm, sang năm trở về thủ đô ăn Tết, tốt nhất cứ chuẩn bị nhà cửa trước.
Giang Minh Ngạn không muốn ở nhà ngang, Huệ Huệ thích nhà rộng, trở về thủ đô nhất định phải có một căn tứ hợp viện đơn.
Hiện tại không thể mua bán nhà công khai, vẫn cần một chút công sức để âm thầm giải quyết.
Dưới quần áo đều là đồ ăn, sữa bột, sữa mạch nha các thứ, đặc biệt là sữa bột, có hơn nửa túi.
“Nhiều như vậy, uống đến bao giờ mới hết.”
Giang Minh Ngạn lấy sữa bột ra: “Lát nữa qua ăn cơm mang một ít cho Mập Mạp.”
“Được.”
Nhận được quà luôn khiến con người ta vui vẻ, Trương Huệ cười hì hì đến nhà cha mẹ ăn cơm: “Đoán xem bọn con mang gì tới nào?”
Trương Kiến Sơn nhìn qua: “Sữa bột.”
“Ha ha, đúng là sữa bột, cho Mập Mạp.”
“Tiểu Giang, cha mẹ con quá khách khí, từ nay cha mẹ con gửi cái gì cho con thì hai đứa các con tự ăn đi, đừng đưa cho mọi người nữa.” Trần Lệ Phương sắc mặt nghiêm túc.
Hina
Trương Cao Nghĩa gật đầu: “Tiểu Giang, nghe mẹ các con đi.”
“Cha mẹ, chủ yếu là ở nhà nhiều quá, con và Trương Huệ ăn không hết, không thể để hỏng được.”
Giang Minh Ngạn cười nói: “Bọn con là cô chú Mập Mạp, cho nó chút đồ ăn cũng là chuyện đương nhiên mà?”
“Cho dù có chính đáng đến đâu thì cũng không thể hào phóng như vậy.”
Giang Minh Ngạn bất đắc dĩ: “Vậy mẹ nói với cha mẹ con đi, con đã bảo gửi ít một chút mà bọn họ không chịu nghe.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-109.html.]
Trương Kiến Lâm ghen tị nhìn cha mẹ: “Con cũng rất muốn có cha mẹ không nghe lời mình như thế.”
Trần Lệ Phương trừng mắt, Trương Kiến Lâm vội vàng lật mặt: “Nhưng nghĩ lại vẫn là cha mẹ mình tốt, có tiền hay không cũng được, dù sao đối với người cao quý thoát khỏi mấy thú vui cấp thấp như con, đã sớm hiểu được một đạo lý.”
“Đạo lý gì?” Trần Lệ Phương từng bước ép sát.
Trương Kiến Lâm bị dồn vào chân tường, đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo.”
“Cái đồ không có lương tâm nhà mày, mẹ thà sinh một miếng thịt ba chỉ còn hơn sinh ra mày, mẹ thấy mày không phải con của mẹ, mày là cái loại ăn cháo đá bát.”
“Ai, ối, ối, đau quá, nhẹ một chút.”
Trương Kiến Lâm bị đánh nhảy dựng lên, Trương Huệ và Giang Minh Ngạn vô cùng tự giác bước ra ngoài cửa, quyết tâm không để mình trở thành cá trong ao bị liên lụy.
“Huệ Huệ, hai đứa đứng ở cửa làm gì vậy?”
Trương Huệ cười với hàng xóm: “Không khí ngoài cửa tốt ạ.”
Có áo lông cha mẹ chồng gửi đến, Trương Huệ bắt đầu một mùa đông ấm áp nhẹ nhõm.
Mùa đông năm nay quả thực rất lạnh, trước đây vào mùa đông ở huyện Vân Đỉnh, thời điểm lạnh nhất cùng lắm mặt đất chỉ phủ một lớp sương mỏng, mùa đông năm nay, mới cuối tháng mười một đã có tuyết rơi nhẹ.
Khi dạy học đưa tay viết lên bảng, ngón tay cầm phấn cũng có cảm giác cứng ngắc.
Sau khi tan học, Thẩm Yến không ngừng xoa tay hà hơi, sợ tay bị nứt da, màu đỏ tím kia cũng quá xấu rồi.
“Huệ Huệ, mau cho tôi sờ tay.”
“Thẩm Yến sao cô lại mặt dày chiếm cả hai tay vậy, mau chia cho tôi một cái.”
Thẩm Yến và một nữ giáo viên trẻ khác ném giáo án trên tay đi, ôm lấy bàn tay ấm áp của Trương Huệ như ôm túi chườm nóng.
“Tay cậu ấm thật đấy.”
Phó hiệu trưởng Lý bước vào, đặt hai tay dưới mũ áo sau lưng của Trương Huệ.
Thẩm Yến hối hận: “Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?”
Phó hiệu trưởng Lý cười ha ha.