Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-08-05 09:31:46
Lượt xem: 458
“Ôi, anh cả em cũng bảo thế, mẹ lại nói đừng gây rắc rối cho gia đình.”
Chị dâu em chồng vừa đi vừa trò chuyện, đến cổng nhà, chị dâu Lưu Lị gọi lớn: “Cha mẹ, hai người xem ai về này.”
“Ngoài con gái mẹ ra thì còn có thể là ai đến thăm bà già này nữa.”
Lưu Lị vào cửa liền cười: “A, mẹ, mẹ biết con về sao.”
Mẹ Lưu Lị cười nói: “Thằng nhóc ở nhà sáng sớm đã tới báo tin, sao mẹ không biết được.”
Bà cụ vỗ vỗ tay: “Mập Mạp trông giống cậu bé ngồi cạnh Quan Âm quá, mới một thời gian không gặp mà nhìn gương mặt này đi, lại mập lên rồi.”
Mập Mạp mặc áo bông mới bà nội làm cho, ưỡn cái bụng sữa nhỏ ra, cười vô cùng đáng yêu: “Con chào bà ngoại ạ.”
“Lại đây để bà ngoại ôm con nào.”
Lưu Lị ngồi xuống, chị dâu Lưu Lị bưng một chén nước nóng tới, Lưu Lị cười nói cảm ơn: “Làm phiền chị dâu rồi.”
“Người một nhà, phiền cái gì chứ.”
Chị dâu của Lưu Lị sờ sờ cánh tay cháu trai: “Có da thịt quá.”
“Ngày nào cũng ăn ngon như vậy, có thể không mập sao?” Không nói trong thôn, ngay cả trong thành phố cô ấy cũng chưa thấy con nhà ai ăn tốt hơn con trai mình.
Hina
Mẹ Lưu Lị trêu cháu: “Mập Mạp nói cho bà ngoại biết, mỗi ngày con ăn gì?”
“Buổi sáng bà nội cho trứng gà luộc, còn có sữa bột cô chú cho, bà nội pha cho con một ly lớn, ngày nào cũng có kẹo sữa, buổi chiều đói bụng, thỉnh thoảng bà nội làm đồ ăn vặt cho cô, thỉnh thoảng cho uống sữa mạch nha, Mập Mạp thích kẹo sữa nhất.”
Mập Mạp bây giờ có thể nói chuyện trôi chảy, kể được mọi thứ cho bà ngoại nghe.
Người nhà họ Lưu nghe mà tặc lưỡi, cuộc sống ở thành phố tốt như thế.
Chị dâu Lưu Lị nói: “Không phải cuộc sống ở thành phố tốt mà là cuộc sống ở nhà em chồng tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-119.html.]
Lưu Lị cười rất tự tin: “Mọi người biết cô em chồng của con mà, vừa biết kiếm tiền vừa biết tiêu tiền, mẹ chồng con cũng nghe lời con bé, có em chồng ở đó, ngày nào cả nhà cũng được ăn mặn, tuần nào cũng được ăn ít nhất hai bữa thịt.
Sau đó, Huệ Huệ kết hôn, chú của Mập Mạp là người thủ đô, thủ đô bên kia thường xuyên gửi đồ tới, cách đây vài hôm Huệ Huệ có thai, bên kia trực tiếp gửi cho nửa bao sữa bột, Huệ Huệ thương Mập Mạp, cùng ngày mang rất nhiều qua.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy, mẹ chồng con sống khá tiết kiệm, trước đây em chồng cho sữa bột, mẹ chồng con nhiều nhất hai ba ngày mới pha một bát cho Mập Mạp uống, mỗi bát cho cùng lắm một thìa sữa bột, cô em chồng con biết chuyện liền khuyên mẹ chồng con đừng hẹp hòi như thế.”
Nói đến đây Lưu Lị bật cười, chị dâu Lưu Lị cũng cười theo.
Mấy đứa con trai con gái nhà họ Lưu ghen tị nhìn thằng em họ này, bọn chúng còn chưa từng được nếm thử mùi vị sữa bột, nghe nói đắt lắm, cần phải có phiếu sữa bột nữa cơ.
Mẹ Lưu Lị cảm thán: “Em chồng con tốt thật đấy, đối xử tốt với cả con và cháu, con phải ghi nhớ lòng tốt của người ta.”
“Xem mẹ nói kìa, con luôn ghi nhớ lòng tốt của Huệ Huệ đối với mình, bây giờ không có năng lực, chờ sau này có rồi nhất định sẽ trả lại.”
“Bao giờ em chồng con sinh?”
“Tính toán chắc khoảng tháng bảy năm sau.”
“Được rồi, nhà họ đối xử tốt với con, nhà họ Lưu chúng ta cũng không thể hẹp hòi, đến lúc đó nhà chúng ta tặng mười quả trứng gà đi.”
Lưu Lị xua tay: “Mẹ, không cần đâu, mẹ cứ giữ lại trứng gà cho các cháu ăn đi.”
“Chắc chắn cần, nếu không thì nhà họ Lưu chúng ta keo kiệt quá.”
Các chị dâu Lưu Lị cũng nói: “Nhà chúng ta chỉ có mấy người, mười quả mỗi người góp lại là được.”
Nghe thấy bà ngoại muốn cho trứng ăn, Mập Mạp hào phóng lấy từ trong túi ra hai cái kẹo sữa: “Cho bà ngoại.”
Bà cụ đưa đôi tay thô ráp nhận lấy kẹo sữa: “Mập Mạp hào phóng quá.”
Mập Mạp gật đầu: “Mập Mạp hào phóng.”
“Mập Mạp, cho anh họ một cái.” Cháu trai lớn nhà họ Lưu đã mười lăm tuổi, cười đùa cậu nhóc.