Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 148
Cập nhật lúc: 2024-08-06 12:01:56
Lượt xem: 370
Vợ chồng trẻ đang anh anh em em trong phòng thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, hai người nhanh chóng tách ra, Trương Huệ lúng túng sửa lại quần áo.
“Đứng đấy làm gì? Cho Hàm Hàm b.ú nhanh lên, con nó đói rồi.”
Nhận được ánh mắt oán giận của vợ, Giang Minh Ngạn lập tức bế con từ tay mẹ vợ: “Nhìn Hàm Hàm của chúng ta này, thích mẹ biết bao này, nào, cười với mẹ một cái nào.”
Trần Lệ Phương nghi ngờ nhìn con rể: “Con thấy Hàm Hàm cười rồi à, thấy bao giờ?”
Giang Minh Ngạn: Con nói là mơ thấy có được không?
Trương Huệ khẽ cười một tiếng, bế con ngồi lên giường cho bú.
Chạm nhẹ vào chóp mũi nhỏ của cô bé: “Con đó, thật là một đứa trẻ hạnh phúc.”
“Ưm.” Cô bé b.ú sữa, vẫy vẫy đôi tay nhỏ bé trong không trung như đang trả lời mẹ.
Sống trong một khoảng sân nhỏ, trong sân rợp bóng cây xanh, cửa sổ phòng ngủ hé mở một chút, gió thổi lá cây xào xạc, luôn có một cơn gió nhẹ lùa vào từ khe hở cửa sổ, hoàn toàn không nóng như Trương Huệ đã tưởng tượng.
Cửa sổ mở đối diện với cây đào ở góc vườn, hàng ngày Trương Huệ đi quanh phòng cho con bú, lúc rảnh rỗi lại ngắm nhìn cây đào kia.
Khi cô sinh con, đào vẫn còn xanh, đến khi ở cữ xong, m.ô.n.g những quả đào treo đầu cành đã chuyển sang màu đỏ.
“Cô ơi, ăn đào.”
Ngày nào Mập Mạp cũng đi lòng vòng dưới cây đào, nhìn thấy cô đã lâu không ra khỏi cửa thì vội vàng kéo cô đến dưới gốc cây.
Trương Huệ cũng đi vòng quanh cây đào, lấy một chiếc ghế tới, giẫm lên ghế hái năm quả đào đỏ nhất.
Ngày mùng tám tháng tám, hôm nay là lập thu.
Trương Huệ đang ăn đào, quay đầu nhìn cây lê, hình như lê vẫn chưa chín, mấy hôm nữa mới ăn được.
Hina
Về phần nho trong góc tường, cách đây mấy ngày đã hái hai chùm, cả nhà mỗi người nếm thử mấy quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-148.html.]
Phan Lạc Tinh bế cháu cười: “Cây ăn quả ở đây dễ chăm sóc thật, mới trồng năm ngoái năm nay đã được ăn rồi.”
“Anh hai con tìm người giúp bọn con trồng, đúng là rất tốt.”
Văn Diễm Thu thích mấy cành hoa nhài kia: “Mùa hoa dài thật, Huệ Huệ nói bắt đầu nở từ tháng tư, bây giờ là đầu tháng tám rồi mà vẫn chưa dứt.”
Trần Lệ Phương đang giặt quần áo ngay dưới gốc cây anh đào: “Nếu thím thích thì khi nào đi cứ mang một chậu theo, nuôi hoa trong chậu, đến đầu xuân là nở rồi.”
Bây giờ là tháng tám, Trương Huệ đã ở cữ xong, mấy người Phan Lạc Tinh cũng phải chuẩn bị quay về.
“Cảm ơn, vậy thím xin một chậu nhé.”
“Một chậu hoa thôi mà, có đáng gì đâu.”
Đã lâu không ra ngoài, Trương Huệ thật sự không sợ nóng, đặt một chiếc ghế xếp dưới gốc cây lê, dựa vào ghế ngủ một giấc, ánh nắng xuyên qua khe hở giữa tán lá cây chiếu vào người cô, toàn thân ấm áp dễ chịu.
Trương Huệ bị ngứa mũi tỉnh dậy.
Trương Kiến Lâm vứt đống lá cây phiền phức xuống, cười hê hê: “Anh đi làm mệt mỏi cả ngày, em thì giỏi rồi, nằm ngủ nướng ở đây.”
“A, anh đi làm để kiếm tiền cho em tiêu sao?”
Trương Kiến Lâm che ví lùi lại một bước: “Muốn tiêu tiền thì đòi Giang Minh Ngạn ấy.”
Trương Huệ chán ghét liếc anh ấy một cái: “Em không thèm chút tiền này của anh.”
“Không thèm thì chắc anh không cần lì xì cháu gái đâu nhỉ.”
“Anh thử không cho đi, xem sau này Hàm Hàm có gọi anh là bác không.”
Văn Diễm Thu cười nói: “Ở nhà có trẻ con tốt biết bao, ồn ào náo nhiệt vui vẻ thật.”
“Thím thấy náo nhiệt ạ, ngày nào cũng ồn ào như thế khó chịu lắm.”
Mặc kệ hai người cãi nhau, Trần Lệ Phương may một chiếc váy hoa nhí màu xanh dương cho cháu gái: “Tấm vải Huệ Huệ may đồ còn sót lại, vừa đủ làm một cái váy cho em bé.”
“Chị thông gia khéo tay quá, nếu là tôi chắc chắn sẽ không làm được.” Việc Phan Lạc Tinh có thể làm cùng lắm là khâu cúc quần áo, còn quần áo của hai đứa bé trong nhà từ nhỏ đến lớn đều là thuê người làm.