Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 206
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:22:06
Lượt xem: 316
“Khi nào về?”
“Chờ hái xong trà xuân, chắc phải đến tháng năm mới về.”
Giang Minh Ngạn cười nói: “Biết thế này, không bằng em làm giáo viên ở trường, mỗi ngày còn được gặp nhau.”
Trương Huệ cười khẽ, hôn lên khóe môi anh, Trương Kiến Lâm vội vàng che mắt, khoa trương kêu to: “Mắt anh mù rồi, không thấy gì cả.”
Giang Minh Ngạn cười mắng một câu, vung tay lên, vài giọt nước b.ắ.n lên mặt anh ấy.
Trương Kiến Lâm lùi lại một bước: “Ngươi dám dùng vũ khí à, xem ta ra chiêu lớn đây.”
Trương Huệ không nhịn được cười: “Đại hiệp, muốn ăn cơm thì nhóm lửa đi.”
“Hừ, vợ chồng hai người cùng nhau bắt nạt anh, quá đáng.”
Trước khi đi lên núi Mạnh Đỉnh, Trần Lệ Phương còn phải về nhà mẹ đẻ một chuyến để đưa bánh ngọt.
Vừa vặn mấy ngày nay Trương Huệ không tiện nên không đi, ở nhà trông con.
Trần Lệ Phương mang bánh ngọt về đại đội Hồng Mương, Hồ Tú không thấy Hàm Hàm còn hơi thất vọng: “Sao chị không đưa cháu đến?”
“Lười trông lắm, để mẹ nó ở nhà chăm thôi.”
Trần Lệ Phương đặt bánh ngọt lên bàn: “Chị thấy đầu xuân rồi em phải xuống đồng, chắc cũng bận rộn, nên mới không mang đến làm phiền em.”
“Không phiền đâu, lần sau chị đến nhất định phải đưa Hàm Hàm theo.”
“Lần sau bàn sau.” Trần Lệ Phương cũng dở khóc dở cười, không ngờ cháu gái ngoại của mình lại được yêu thích đến thế.
“Bánh ngọt này là ông bà nội Hàm Hàm chuẩn bị, tặng cho nhà em, em ăn thử xem. À, không cần để dành cho Trần Dương với Trần Lập đâu, lúc đi làm Tiểu Giang đã mang cho bọn chúng rồi, phần chị mang đến hai đứa cứ ăn đi, đừng để hỏng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-206.html.]
Mở hộp ra đặt lên bàn: “Ôi, bánh ngọt này trông đẹp quá, có hình hoa có cả những thứ khác nữa.”
“Đây là hình bướm nhỉ.” Trần Lệ Phương cười nói: “Bánh ngọt bên họ làm ra thế này, ăn một hai cái còn được, ăn nhiều quá ngấy lắm.”
“Chắc bên trong cho nhiều dầu lắm.” Nhìn xuống tờ giấy dầu đệm dưới, đã thấm đẫm dầu rồi.
Hai chị em ngồi xuống tán gẫu, Hồ Tú hỏi về tình hình nhà họ Giang: “Cháu nó sinh ra mới được về nhà mẹ đẻ lần đầu.”
“Nhà họ Giang khá rộng rãi, cả gia đình sống trong một đại viện, là cha mẹ Tiểu Giang mua lúc còn trẻ. Bọn họ còn có nhà lầu đơn vị phân cho, nhưng không ở nên cho con cái họ hàng mượn.”
“Thế cũng tốt, bây giờ ai cũng thiếu nhà cửa, như vậy đến cuối năm Huệ Huệ và Tiểu Giang về cũng sẽ ở thoải mái hơn một chút.”
Hina
Trần Lệ Phương tự hào hừ một tiếng: “Không cần phải ở chung với cha mẹ chồng, Tiểu Giang đã nhờ quan hệ ở thủ đô mua một căn nhà một sân, còn có sân tường nữa, đủ cho hai vợ chồng bọn chúng ở rồi.”
“Mua thật sao?” Hồ Tú kinh ngạc, trước đây nghe nói muốn mua nhà bà ấy còn không tin, bây giờ nhà cửa đều do đơn vị phân chia, làm gì có người tự mình đi mua.
“Thật, có thể mua, chỉ là hơi phiền một chút.” Trần Lệ Phương nói nhỏ: “Bề ngoài thì thành phố lớn không khác chỗ chúng ta là mấy, trên có chính sách dưới có biện pháp, cũng không phải là không thể làm được.”
Trong những ngày Tết, con gái và con rể đi thăm họ hàng, bọn họ không tiện đi, mỗi ngày ăn cơm xong cứ đi dạo quanh thành phố, thấy không ít lần người ta dán thông báo đổi nhà trên cột điện, viết rõ lý do tại sao muốn đổi nhà đến một nơi nào đó, nhà của họ ở đâu, điều kiện nhà ra sao vân vân.
“Chính sách cũng khá linh hoạt nhỉ.”
“Đúng vậy, người ta ở thành phố lớn không có cách nào, không giống chúng ta ở thị trấn nhỏ, dù nhà máy ở phía tây thành phố, nhà mình ở phía đông, cũng không ảnh hưởng gì đến việc đi làm.”
“Chỗ chúng ta nhỏ mà.”
Buổi trưa Trần Giác tan làm về nhà, trên bàn cơm ba người vẫn trò chuyện về những điều đã thấy ở thủ đô.
“Chị Phương ở lại vài ngày nhé?”
Trần Lệ Phương khoát tay: “Không ở được, đầu xuân rồi, Huệ Huệ sắp phải lên núi Mạnh Đỉnh hái trà, mấy hôm nữa phải đi rồi.”