Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 214
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:23:55
Lượt xem: 276
Kể từ khi biết đứng, mỗi ngày tỉnh ngủ cô bé đều thích vịn nôi đứng dậy, có lần Trương Huệ không để ý, vừa quay người một cái cô bé đã tự đứng dậy, suýt nữa lật ngã cái nôi.
Trần Lệ Phương vẫn còn sợ hãi: “Cái nôi này không giữ được con bé nữa, khi nào về con bảo cậu làm cho cái ghế trẻ em bằng gỗ, cái loại gấp vào được ấy.”
Bà thực sự sợ cháu gái mình vô tình ngã ra ngoài đập đầu xuống đất.
“Vậy nghỉ hè chúng ta đi.”
“Ừm, cuối tháng sáu Hàm Hàm tròn một tuổi rồi, vừa lúc nghỉ hè, đến lúc đó bảo cha con nữa, chúng ta cùng đến nhà cậu con ở vài ngày.
Năm nay con về thủ đô ăn Tết, đi rồi chắc sẽ khó về, nên đến nhà cậu con ở một thời gian.”
Trương Huệ nũng nịu: “Mẹ, kiểu gì hàng năm con cũng sẽ đến núi Mạnh Đỉnh hái trà xuân, mỗi năm về một lần cũng được.”
Trần Lệ Phương nhíu mày: “Con đến thủ đô không đi làm à?”
Trương Huệ cười hi hi: “Con vẫn muốn học làm trà.”
“Chẳng lẽ con định chạy qua chạy lại quanh năm?” Trần Lệ Phương không đồng ý trong lòng, mỗi năm đi một chuyến, còn xa như thế, quá mệt mỏi.
“Con tự thích, không thấy mệt mỏi.”
“Để nói sau, dù sao con cũng cần bàn bạc với Tiểu Giang, vợ chồng phải hiểu nhau, nếu Tiểu Giang không đồng ý, con cũng đừng tức giận, có chuyện gì thì từ từ rồi nói.”
“Mẹ đừng cằn nhằn nữa, con biết rồi mà.”
Cô đã nói với Giang Minh Ngạn trước rồi, Giang Minh Ngạn cũng đồng ý với cô.
Bỏ đi, đúng là mấy năm nay cô không kiếm được nhiều tiền, nhưng chờ cải cách mở cửa, cho phép bán hàng tư nhân là cô sẽ bắt đầu kiếm được tiền.
Nếu may mắn, đến lúc đó được cả danh lợi, sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Hái thêm một đợt lá trà, được nghỉ ngơi hai ngày, Trương Huệ có hứng dùng những dụng cụ đơn giản trong bếp để nướng bánh mì, nướng bánh mì sô cô la.
“Năm ngoái chưa ăn hết cái đường đen đắng đắng này à, sao còn nhiều thế?”
Hina
“Sau Tết một người bạn của Giang Minh Ngạn ở thủ đô tặng anh ấy, Giang Minh Ngạn không thích ăn nên khi lên núi đã đưa cho con.”
“Bạn nào mà hào phóng thế?”
“Con cũng không quen lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-214.html.]
Đúng là bạn Giang Minh Ngạn tặng, nhưng không nhiều lắm, Trương Huệ đã lấy rất nhiều từ trong không gian ra thêm vào, dù sao cũng là sô cô la viên, bóc vỏ kẹo ra cũng không thể phân biệt được.
“Mẹ, bột nhào xong chưa?”
“Xong rồi, than cũng chuẩn bị xong, con phết dầu lên đáy nồi trước đi.”
“Vâng.”
Không có lò nướng nên chỉ có thể nướng bánh mì trong nồi cơm, tắt lửa bên dưới còn than củi, trên nắp cũng có than củi, nướng từ trên xuống dưới.
Bánh mì nướng được làm hoàn toàn bằng bột mì trắng, có đường và dầu bên trong, nướng ra hương vị thơm lừng.
Mấy đứa trẻ thôn Chu Gia thân thiết với Mập Mạp, buổi sáng chơi với cậu nhóc trong sân, ngửi thấy mùi thơm thì không nhấc nổi chân, ngay cả khi chơi cũng luôn chú ý đến phòng bếp.
Mập Mạp không đợi được nữa, chạy vào: “Bà nội, cô ơi, ăn được chưa ạ?”
“Ăn được rồi.”
Nướng xong một nồi bánh mì sô cô la cỡ nắm tay, Trương Huệ lấy một cái chậu nhỏ, lấy vài cái ra rồi đưa cho Mập Mạp.
“Các con mỗi đứa một cái, con đừng cho Hàm Hàm ăn.”
“Con biết rồi.”
Mập Mạp mang bánh mì ra ngoài, mắt của đám bạn nhỏ lập tức sáng lên.
Mập Mạp tự hào giới thiệu với các bạn: “Các cậu xé bánh mì ra, bên trong có sô cô la, chú tớ nói là nhập khẩu, chỗ chúng ta không mua được đâu.”
“Oa.”
Có lẽ là đám bạn nhỏ của Mập Mạp tung tin bánh mì, buổi chiều có rất nhiều trẻ con trong thôn tới sân chơi, Trương Huệ nhìn thấy một đám trẻ con lúng túng nhìn mình, ngượng ngùng xin đồ ăn, không nhịn được nở nụ cười tươi.
Trần Lệ Phương đi vào bếp lấy một ít bánh mì, xé chia cho bọn chúng nếm thử.
“Cháu cảm ơn thím.”
“Cháu cảm ơn bà.”
Có tiếng trẻ con la hét đủ thứ, nhưng Trần Lệ Phương không quan tâm: “Trên bàn bên kia có nước đun sôi để nguội, khát thì tự rót uống.”
“Vâng.”