Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 250
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:33:42
Lượt xem: 267
“Ai mà biết được.” Đưa khoá Lỗ Ban trong tay cho anh: “Sao lại không giải được.”
“Để anh xem thử.”
Trương Huệ xích lại một chút, hai vợ chồng dựa vào nhau, cô nhìn anh cẩn thận giải khóa Lỗ ban.
“A, làm như thế à, thiết kế như vậy phản khoa học quá, người bình thường sao mà nghĩ ra được?" Trương Huệ nhìn anh giải khoá Lỗ ban, lẩm bẩm một câu.
“Nghĩ kĩ là biết, khoá Lỗ ban vốn là một bài kiểm tra năng lực động thủ động não cho trẻ em mà.”
Hàm Hàm thấy cha mẹ ở cạnh nhau thì ném đồ chơi trên tay đi, hai tay chống xuống đất đứng dậy, chạy mấy bước qua, hi hi ha ha nhảy bổ vào, Trương Huệ chưa chuẩn bị, lập tức bị ngã nhào ra.
Chăn bông dưới thảm dày nên không đau, Trương Huệ ôm con gái lăn một cái: “Con bé này, dám nhào mẹ, xem mẹ có đánh con không.”
Mông nhỏ bị vỗ một cái, Hàm Hàm cười ha ha thoát khỏi nanh vuốt của mẹ, cô bé dùng cả tay chân bò lên người cha, trong miệng còn hét gọi cha.
Giang Minh Ngạn nằm nghiêng, Hàm Hàm bò tới trốn ở bên cạnh cha, tay chân nhỏ bé quấn chặt người cha như con bạch tuộc, chổng m.ô.n.g về phía mẹ: “Cha ôm.”
Trương Huệ không nhịn được cười: “Được rồi, cha con hai người là một nước, hừ, mẹ không chơi với hai người nữa.”
Giang Minh Ngạn khẽ cười một tiếng, kéo nhẹ tay vợ, Trương Huệ thuận thế bị kéo qua, Giang Minh Ngạn một tay đặt sau đầu con gái để cô bé không động đậy, tay còn lại ôm lấy eo vợ, cách con gái, hai người lặng lẽ hôn nhau.
Hina
“Cha mẹ.” Hàm Hàm không hiểu, cô bé bị giữ chặt, giãy dụa muốn cử động.
Sau khi kết thúc nụ hôn dịu dàng này, Trương Huệ ho nhẹ một tiếng: “Hàm Hàm khát nước rồi, em đi rót cốc nước.”
Trương Huệ đi, Giang Minh Ngạn buông con gái ra, Hàm Hàm ngẩng đầu, quay trái quay phải: “Mẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-250.html.]
Khoé miệng Giang Minh Ngạn đều là ý cười: “Mẹ xấu hổ, đi rồi.”
“A?” Hàm Hàm vẫn chưa hiểu xấu hổ nghĩa là gì.
Thời gian ấm áp như nước chảy, chớp mắt đã trôi qua, Tết nguyên tiêu sắp đến. Tết nguyên tiêu được tổ chức ở nhà tổ nhà họ Giang, cuối tuần sau Tết nguyên tiêu, Giang Minh Ngạn đãi khách tại nhà.
Hồng Minh và hai ba người bạn khác không đến vì có việc bận, hôm đó Tả Duy và em gái Tả Tuyết, còn một người nữa tên là Ninh Viễn, nghe Giang Minh Ngạn giới thiệu, là làm việc trong Tử Cấm Thành.
Trương Huệ lập tức nhìn Ninh Viễn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Ninh Viễn cười ôn hòa: “Giang Minh Ngạn nói cô rất thích đồ cổ tranh chữ, rất am hiểu đồ cổ tranh chữ.”
Trương Huệ đỏ mặt: “Không hẳn là am hiểu, chỉ thật sự yêu thích thôi.”
Thật sự vì đồ cổ có giá trị nên mới thích.
Trương Huệ ngầm nói, Ninh Viễn lập tức hiểu ra: “Thịnh thế đồ cổ, loạn thế hoàng kim, hiện tại đồ cổ rơi vào tay một số người, có khi còn không bằng một cân thịt.”
“Tôi tin thời kỳ thịnh vượng sẽ sớm quay trở lại.”
Giọng điệu của Trương Huệ kiên quyết đến mức Ninh Viễn sửng sốt một chút mới nói: “Vậy cô đầu tư trước, rất tốt.”
Ninh Viễn làm trong lĩnh vực này, mặc dù làm chính thức, nhưng anh ấy cũng âm thầm quen biết rất nhiều người trong lĩnh vực này, anh ấy nói sau này sẽ giới thiệu cho bọn họ.
Hôm nay Ninh Viễn tới đây, một là vì ăn cơm cùng bạn bè đã lâu không gặp, hai là vì nghe Giang Minh Ngạn nói nhà bọn họ có nhân sâm.
“Sư phụ của tôi năm nay hơn bảy mươi tuổi, khi còn trẻ phải chịu nhiều đau khổ, bây giờ già rồi, thân thể không tốt, tôi và các sư huynh, sư đệ chăm sóc cẩn thận, hàng ngày dùng một số loại thảo mộc bổ dưỡng, nhân sâm chính là một trong số đó.”
Trước đây bọn họ đều nhờ người mua nhân sâm từ vùng Đông Bắc, nghe bác sĩ nói, vùng Tây Nam cũng có nhân sâm, chất lượng tốt hơn Đông Bắc nhiều, chỉ là số lượng ít, không có cách nào nên người bình thường khó mà mua được nhân sâm chính hãng.
“Đúng là chúng tôi có, nhân sâm tự nhiên mới đào năm ngoái, có tác dụng chữa bệnh tốt nhất.”