Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 284
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:41:49
Lượt xem: 301
Hai người nói chuyện như gà với vịt, người muốn nói, người không muốn nghe.
“Bạn học Trương Huệ, tôi…”
“Huệ Huệ.”
Trần Bằng đột phá phong tỏa, tiến lên một bước, sốt ruột gọi Trương Huệ.
Lúc này, Giang Minh Ngạn tới.
Hôm nay Trương Huệ mặc một chiếc áo khoác nhung dê trắng, phối khăn quàng cổ đen, còn Giang Minh Ngạn thì mặc một chiếc áo khoác nhung dê đen, phối khăn quàng cổ trắng, hai vợ chồng mặc giống hệt nhau, hai người đứng chung một chỗ, nhìn là biết không phải quan hệ bình thường.
Hàm Hàm nhảy nhót chạy tới: “Mẹ ơi, con với cha và các em chờ mẹ ở cửa một lúc lâu rồi.”
Hai anh em Giang Sâm và Giang Phong một trái một phải nắm vạt áo cha, cười với mẹ.
Trương Huệ thở phào nhẹ nhõm, cười nói với Trần Bằng: “Chồng tôi và các con tới đón tôi, tôi đi trước nhé lớp trưởng.”
“Đây là con ruột của cậu à?”
Trương Huệ: “...” Không phải rõ ràng sao?
Giang Minh Ngạn: “...” Nam sinh viên ngày nay dũng cảm như vậy sao?
Trần Bằng cười xấu hổ: “Nhìn tuổi của cậu không giống người có thể sinh con lớn như vậy.”
À, tưởng cô là mẹ kế.
Hàm Hàm nũng nịu ôm eo mẹ, quay đầu nhìn người đeo kính này: “Cháu là con ruột của mẹ, với cả, năm nay mẹ cháu hai mươi bảy tuổi.”
Trương Huệ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con gái: “Đừng tự ý thêm tuổi cho mẹ.”
“Hi hi, chúng ta tính tuổi mụ mà.”
“Mẹ, con đói.” Giang Phong sờ bụng kêu lên.
“Đi nào, chúng ta đi ăn trước nha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-284.html.]
Trần Bằng bị gạt sang một bên.
Con đường bên ngoài trơn trượt, Trương Huệ dắt con gái đi trước, Giang Minh Ngạn mỗi tay bế một đứa con trai, đi theo phía sau một bước.
“Bao giờ mới có thể mua ô tô nhỉ, nhà mình năm người, đi hai cái xe đạp cũng không được, nhất định phải mua một cái ô tô mới được.” Trương Huệ không khỏi phàn nàn.
“Phải đợi mấy năm nữa.” Giang Minh Ngạn nhận được thông tin nội bộ, sau này không chỉ có biển số tự sản xuất mà còn có thể phê chuẩn xe liên doanh, trong tương lai chắc chắn sẽ có nhiều xe lưu thông trên đường.
Nhưng nghe bạn bè ở miền Nam nói, do chính sách sau khi khôi phục đại học thi đại học được nới lỏng nhiều, nên một hai tháng nay đã có người Trung Quốc từ nước ngoài về xây dựng nhà máy, một số người mang theo xe tới bằng đường thủy.
Một nhà năm miệng ăn, các bạn học vừa nãy chưa đi, ở lại trong lớp hóng chuyện, nhìn Trần Bằng không nhịn được bật cười.
Hina
Một bạn nam cùng ký túc xá vỗ vai Trần Bằng: “Cậu thua cũng không oan, chồng Trương Huệ rất hợp với cậu ấy, nhìn cách ăn mặc cũng không phải người bình thường.”
Trần Bằng cười khổ gật đầu, may mà anh ta chưa đưa thư ra, cũng chưa nói lên lời, da mặt hơi dày, hoàn toàn có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Các bạn học nữ thì không như vậy, cười trêu: “Trương Huệ đã nói mình kết hôn sinh con rất nhiều lần trước mặt mọi người, nhưng cứ có một số người không chịu tin, tự cho mình là giỏi, giờ nhìn thấy chồng con người ta rồi đã chịu tin chưa?”
“Ha, thi đỗ đại học cái là không thèm nhìn lại bản thân, Trương Huệ coi thường rõ mà.”
Trương Huệ coi thường thật, nhưng không ảnh hưởng đến mặt mũi của Giang Minh Ngạn.
Buổi trưa cả nhà đi ăn vịt quay, Trương Huệ bảo Giang Minh Ngạn lấy khăn tay trong túi ra, Giang Minh Ngạn không phản ứng cô, tự lấy khăn tay ra nhúng vào vào cốc nước nóng rồi lau tay cho ba đứa con.
Không cần Trương Huệ nói anh đã tự làm xong, nhưng Trương Huệ biết anh đang khó chịu.
Trương Huệ bất lực: “Anh trách em.”
“Anh trách em làm gì, người ta thích em em cũng đâu làm được gì.”
Trương Huệ chống tay đỡ cằm, nghiêng đầu nhìn anh, cố tình nói: “Vậy anh tự tức giận sao?”
Giang Minh Ngạn khẽ nhìn cô một cái, nói: “Sau này em có tiết buổi chiều thì cứ đợi trong lớp, tan làm anh đến đón em.”
“Không cần đâu, lãng phí thời gian lắm.”
“Sợ gì lãng phí thời gian? Anh không xuất hiện thường xuyên thì có người cướp vợ mình cũng không biết.”