Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 297
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:44:42
Lượt xem: 252
Xe đi qua đường Đại Nam rồi rẽ vào đường Hoè Hoa, con đường rợp bóng cây, ánh nắng cực nóng khiến người ta có cảm giác như mùa hè.
“A, đây là Trương Huệ mà?”
“Hả?”
“Tôi nói Trương Huệ đó, cô nhìn người đang ngồi trong xe đi, không phải là ba đứa nhỏ nhà Trương Huệ sao, tài xế kia là người giúp việc nhà bọn họ, mùa xuân năm nào Trương Huệ chẳng đưa về theo.”
“Ôi, đúng thật này, nhà họ Trương có xe à?”
“Phát đạt thật rồi.”
“Không hẳn, có thể là xe thuê của nhà nước, bây giờ làm gì có nhà ai có xe hơi nhỏ?”
“Nhà Giang Minh Ngạn là gia đình cán bộ ở thủ đô, có khi người ta có cách mua xe đấy, hơn nữa cho dù là xe của nhà nước thì cũng không phải ai cũng có tư cách thuê đâu, người ta phải có năng lực chứ.”
Hina
Người lớn đứng trước cửa nhà bàn tán ầm ĩ, trẻ con không dè dặt chút nào cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, cười hì hì chạy theo xe ô tô, có đứa trẻ chạy nhanh đến trước xe, doạ chú Khải sợ đến mức ấn còi liên tục.
“Mấy người nghe đi, tiếng còi này khác hẳn còi xe tải.”
Bọn trẻ hào hứng chạy tới, xe không nổ máy, chú Khải hạ kính xuống, thò đầu ra ngoài: “Mấy đứa tránh ra, để ông lái xe qua, chờ xe dừng xong cho mấy đứa ngồi một chút.”
“Hứ, ngồi trong xe không di chuyển có gì hay ho chứ?”
Dù nói không có gì hay ho nhưng đám trẻ vẫn tránh đường, chú Khải an toàn lái xe đến cổng nhà họ Giang.
Nhìn thấy người bạn quen thuộc, xe mở ra, Hàm Hàm nhảy xuống xe, kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “An An, Tiểu Kiệt, đã lâu không gặp.”
An An hưng phấn chạy tới, ánh mắt chăm chú nhìn xe: “Hàm Hàm, xe nhà cậu à?”
“Không phải nhà tớ, là của dì Lâm.”
Lâm Tây bị một đám trẻ con vây quanh, cười nói: “Xe của dì, các cháu muốn ngồi thì xếp hàng đi.”
“Cảm ơn dì ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-297.html.]
Một đám trẻ con lần lượt cảm ơn, khiến Lâm Tây bật cười.
Giang Sâm và Giang Phong không hướng ngoại như chị gái, sau khi xuống xe thì chạy tới gõ cửa, không ai mở cửa, hai người liền lớn tiếng gọi bà ngoại.
Một lúc sau, Trần Lệ Phương mới chạy ra mở cửa.
“Ôi, vừa nãy bà dở tay trong nhà nên không nghe thấy.” Trần Lệ Phương cười ôm hai đứa cháu vào lòng: “Cuối cùng các cục cưng nhỏ của bà cũng đã về rồi.”
Giang Sâm nhoẻn miệng cười: “Bà ngoại, chúng cháu nhớ bà lắm.”
Giang Phong nói: “Mẹ mang dăm bông cho bà ngoại nữa, chúng cháu còn chưa được ăn đâu.”
“Phong Phong muốn ăn dăm bông à, buổi chiều chúng ta ăn luôn nha.”
Chú Khải ở ngoài trông xe, Trương Huệ và thím Vạn mang hành lý bước vào, Lâm Tây đi theo phía sau một chút.
Lâm Tây cười chào thím Trần, vài ngày trước khi Trần Lệ Phương gọi điện thoại cho cháu gái, đã nghe cháu gái kể về Lâm Tây, Trần Lệ Phương cười mời Lâm Tây vào nhà.
“Đi xa như vậy, ngồi xe có mệt không?”
“Cũng bình thường ạ, chúng cháu đi đường không vội nên cũng không mệt lắm.”
“Vào nhà nghỉ ngơi, uống miếng nước chút.”
Trần Lệ Phương quay sang nói với con gái: “Phòng của các con đã được dọn dẹp rồi, Hàm Hàm ngủ với con, hai đứa Sâm Sâm và Phong Phong ngủ một phòng phía Tây, cho Lâm Tây ở phòng bên cạnh phía Tây.”
Chú Khải và thím Vạn vẫn ở phòng ngoài phía Tây, vừa nãy thím Vạn đã quen cửa quen nẻo mang hành lý vào.
“Mẹ, cha con đâu?”
“Cha con à, đi câu cá đấy con biết mà. Lúc đầu nói nghỉ hè sẽ đến núi Mạnh Đỉnh, mà con sắp về nên bảo là chờ con đi cùng.
Hai anh em Mập Mạp với Tráng Tráng không ở nhà hai hôm nay, đến nhà bà ngoại dưới nông thôn rồi, chắc tuần sau mới về.”
Lúc này đã là một giờ chiều, qua giờ ăn trưa một chút, sau khi hỏi biết bọn họ đã ăn một ít bánh quy, bánh bao trên đường, Trần Lệ Phương nói: “Để mẹ nấu cho mấy đứa một bát nếp cái trứng gà ăn lót dạ rồi chờ đến tối ăn cơm sau.”
“Mẹ cứ xem mà làm ạ.”