Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 323
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:50:30
Lượt xem: 253
Hàm Hàm và Giang Sâm, Giang Phong cũng nhận được nhận được những món quà nhỏ từ các bạn học.
Hàm Hàm cho tất cả bạn học một tờ giấy nhỏ ghi địa chỉ nhà của bọn họ ở Bắc Kinh bằng tiếng Trung, tiếng Anh và tiếng Đức, dặn từng người một: “Sau này sang Trung Quốc nhất định phải đến nhà tớ chơi đấy, tớ dẫn các cậu đi ăn đồ ăn ngon.”
Cô Mark cực kỳ không nỡ: “Mọi người chuyển đi thì hai đứa con tôi sẽ buồn lâu lắm.”
Trương Huệ dịu dàng ôm hai cô bé: “Sau này nhất định sẽ có lúc gặp lại.”
“Tôi tin sẽ có ngày đó.”
Buổi tối, cả nhà bọn họ đến nhà giáo sư Asman, trong nhà còn ba hộp trà, một hộp cho nhà giáo sư Mark, hai hộp còn lại đều cho giáo sư Asman, cảm ơn bọn họ đã nâng đỡ gia đình bọn họ ba năm qua.
Hàm Hàm cũng lấy ra một tờ giấy nhỏ: “Ông Asman, bà Martina, khi nào có thời gian nhớ đến nhà cháu chơi nha.”
Asman cười ha ha: “Hy vọng ông có thể sống đến lúc đó.”
“Nhất định có thể, ông bà phải sống lâu trăm tuổi.”
“Thật là một thiên thần nhỏ tốt bụng.” Martina không nhịn được ôm Hàm Hàm vào lòng.
Tiệc nào mà chẳng tàn, sáng sớm hôm sau bọn họ phải đi rồi. Xe đã bán, vợ chồng Tề Nam lái hai chiếc xe tiễn bọn họ.
“Chị Tề Nam, về nước gặp lại sau.”
Giang Minh Ngạn và Trương Huệ về nước, từ Hồng Kông đến Thượng Hải, chỉ trong ba năm, Thượng Hải đã phồn hoa hơn rất nhiều, trên đường đi Hàm Hàm ghé vào cửa sổ xe, vừa quan sát vừa trao đổi với em trai đã đi ngang qua nhà hàng đường phố nào thơm ngon.
Cả nhà vào khách sạn Hoa Kiều nhận phòng, một lúc sau có người gõ cửa, là tài xế nhà Lâm Tây.
“Bà chủ nhà tôi biết mọi người sắp về nên bảo tôi ở lại khách sạn chờ mọi người, bà chủ đang ở Hồng Kông với ông chủ, mấy ngày nữa sẽ về Bắc Kinh, nếu mọi người không vội thì có thể cùng nhau trở về.”
“Không vội, chúng tôi định ở Thượng Hải thêm vài ngày nữa.”
“Được, vậy tôi sẽ thông báo cho ông bà chủ.”
Nghỉ hè hai anh em Hà Trạch Duệ và Hà Trạch Vận cũng nên về nhà, Trương Huệ đoán chắc hai vợ chồng trở về gặp con.
Tạm biệt tài xế nhà họ Hạ, ba đứa trẻ không chút hình tượng nằm trên ghế sô pha.
“Mẹ ơi, nóng quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-323.html.]
Hàm Hàm lẩm bẩm : “Cha, con muốn ăn kem.”
“Gọi lễ tân bảo người ta mang lên.”
Hàm Hàm cười hì hì: “Cha thật tốt.”
“Chỉ được ăn một cái.” Trương Huệ lên tiếng.
Hàm Hàm nũng nịu: “Mẹ, con mười ba tuổi rồi, không phải trẻ con nữa, chẳng lẽ mẹ còn sợ con ăn kem bị đau bụng sao?
Mẹ, chúng ta thương lượng đi, con ăn hai cái, hai đứa Giang Sâm và Giang Phong nhỏ chỉ được ăn một cái.”
Giang Sâm và Giang Phong: “...”
Bọn họ nhỏ hơn chị gái mỗi ba tuổi, sao lại chỉ được ăn một cái?
Hina
“Đừng mè nheo, chỉ được ăn một cái thôi, chiều tối chờ bác con tan làm đến, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
“Được rồi.”
Sau khi tốt nghiệp đại học, anh hai ở lại Thượng Hải làm việc, được giáo viên giới thiệu vào bộ thương mại, không biết bây giờ thế nào rồi.
Kem được mang lên, ba đứa nhỏ ăn kem xong về phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, lúc này Giang Minh Ngạn mới nói: “Lần trước cha mẹ viết thư cho chúng ta còn phàn nàn anh hai vẫn chưa có đối tượng.”,
“Ừm.” Anh hai bằng tuổi cô, tính ra năm nay cũng đã ba mươi hai, ba mươi ba tuổi, cha mẹ chắc chắn phải sốt ruột.
Trương Huệ không biết anh hai nghĩ thế nào, chuyện này cũng khó mà khuyên.
Giang Minh Ngạn ngồi xuống bên cạnh cô, Trương Huệ tự nhiên dựa vào trong n.g.ự.c anh, hai người không sợ nóng, cứ ôm nhau như vậy tựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi.
Cũng không muốn nói chuyện, Trương Huệ tựa vào người anh ngủ thiếp đi.
Nghỉ ngơi hơn ba tiếng, lễ tân gọi điện thoại tới nói có anh Trương tìm bọn họ.
Trương Huệ đi rửa mặt cho tỉnh táo một chút, sau đó cả nhà mới xuống lầu gặp người.
“Bác.”
Hàm Hàm và Giang Sâm, Giang Phong nhìn thấy bác đều chạy qua, bây giờ lớn rồi, không cần ôm đùi nữa, trực tiếp ôm eo ôm cánh tay.