Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 69
Cập nhật lúc: 2024-08-03 07:37:15
Lượt xem: 389
“Vừa ăn cơm à?”
“Vâng, anh hai ăn chưa?”
“Anh cũng ăn rồi.” Trương Kiến Lâm giới thiệu: “Đây là bạn anh, biệt danh Lão Tam, hai đứa gọi cậu ấy là anh ba.”
Hina
Anh ba nhếch miệng cười: “Không dám nhận, tôi không đi học, cũng không có nhiều năng lực, chỉ là người giúp việc thôi, nghe nói nhà hai người muốn mua cây nên giúp một tay.”
Trương Kiến Lâm chỉ vào sân: “Cậu nhìn qua đi, đừng trồng cây không phù hợp.”
Đặc biệt là cây hoè Trương Huệ thích, trồng ở góc phía đông và phía tây nhà chính, góc ấy không quá rộng rãi.
Sau khi xem xét lão tam nói: “Trồng hai cây mười tuổi ở đây rất tốt, khá dễ sống.”
Lão tam đi một vòng: “Giếng nước nhà cậu rộng, tôi thấy có thể trồng cây anh đào hay gì đó, làm một bệ bê tông dưới gốc cây để rửa rau, giặt quần áo.”
Trương Huệ vội vàng đồng ý: “Được, được.”
Có thể trồng hai cây ở góc phía đông và phía tây, Trương Huệ nghĩ nghĩ, một cây đào và một cây lê đi.
Sân rộng như thế chắc cũng trồng được năm cây.
Trên mảnh đất hoang ở hai bên cổng, Trương Huệ muốn trồng hoa bên phải, vậy rất đơn giản, góc tường cũng có thể làm một cái giàn để trồng nho.
“Tôi quen một ông già hiểu biết cách chăm sóc mầm cây ăn trái, trở về sẽ nhờ ông ấy đến làm, mấy loại khác không dám chắc, nhưng nho thì chắc chắn hai người có thể ăn vào năm sau.”
“Vậy cảm ơn anh trước.”
Trương Kiến Lâm cười hi hi: “Em xem hai người các em, chơi đùa lung tung, Giang Minh Ngạn chỉ có thể ở lại ba năm, qua Tết năm sau là đi rồi, hai đứa trồng mấy loại cây ăn quả này thì sang năm ăn kiểu gì?”
Trương Huệ trợn mắt nhìn anh hai mình: “Em thích.”
Lão tam cam đoan: “Chắc chắn năm sau sẽ ăn được.”
Bàn bạc xong, Trương Kiến Lâm dẫn người rời đi, vừa bước tới cửa đột nhiên nghĩ ra gì đó, vỗ đầu một cái: “Đúng rồi, mẹ bảo chiều mai em về nhà ăn cơm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-69.html.]
“Được.”
Thời tiết nóng bức, mấy ngày nay cả nhà đều không có khẩu vị, hôm nay Trương Cao Nghĩa câu được một con cá mè hoa nặng hơn bốn cân, Trần Lệ Phương dự định ngày mai sẽ làm cá nấu canh chua ăn.
Đóng cổng lại, Giang Minh Ngạn đi đến giếng lấy nước đun nước nóng để tắm, Trương Huệ đứng ở một bên: “Chúng ta làm vạc nước bằng đá đi.”
Trương Huệ so chiều dài chiều rộng, đại khái cao gần bằng eo cô, dài hơn hai mét.
“Dùng vạc nước lớn như thế?”
“Chúng ta có thể dùng để nuôi cá, về sau nếu cha câu được cá không ăn hết thì nuôi ở đây.” Trương Huệ cười trộm, nghĩ có thể ăn cá bất cứ lúc nào mình muốn.
“Anh thấy được.” Nhất định Giang Minh Ngạn sẽ đứng về phía vợ.
Xin lỗi cha vợ nhiều.
Trương Huệ không biết mua vạc đá ở đâu, ngày hôm sau Giang Minh Ngạn nói với Trương Kiến Lâm một tiếng, Trương Kiến Lâm nói lão tam quen biết thợ đá, chuyện nhỏ.
Buổi chiều tan làm, hai vợ chồng về nhà cha mẹ đẻ ăn bữa cá nấu canh chua, lúc về thì trời bắt đầu đổ mưa nhẹ.
Hai người chạy về nhà, mưa càng lúc càng nặng hạt, kéo dài suốt đêm.
Sáng hôm sau bàn đá xanh trong sân đã được gột rửa sạch sẽ. Nhưng đường đi bên ngoài không ổn lắm, bị người ta dẫm đến bùn đất khắp nơi.
Giang Minh Ngạn đi làm, một lúc sau lão tam tới, dẫn theo hai người mang công cụ.
“Tối qua trời mưa, xối ướt mặt đất, chúng tôi đào hố trồng cây trước.”
“Các anh thật chu đáo.”
“Ha ha ha, đây là chén cơm manh áo mà.”
Hai người lão tam đưa đến xem ra rất lão luyện, không chỉ đào hố mà còn trải một lớp phân bón và mùn cưa dưới đáy, sau đó trải một lớp đất dày lên trên.
Lão tam nói buổi chiều sẽ dẫn người trồng hoa đến, Trương Huệ muốn trồng một ít hành, gừng, tỏi ở đất trống bên trái, lão tam nói anh ấy đã bao hết rồi.
Trương Huệ vốn muốn lên núi hái nấm vào buổi chiều, nhưng còn chưa kịp ra ngoài, lão tam đã dẫn ba người tới, trong đó có hai thanh niên khiêng vạc đá lớn.