Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 415
Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:19:51
Lượt xem: 66
Lúc đi nhận điện thoại, trong lòng cô ấy lóe qua một ý nghĩ, lần này xuôi nam chẳng có tin tức tốt nào. Lần này, khó tránh đêm dài lắm mộng, cô ấy phải xem thử có thể tìm ai liên hôn không.
Sân khu nhà ở xã hội.
Buổi tối, ăn cơm xong, mẹ Diệp bảo con gái thi lấy cái bằng tốt nghiệp cấp ba trước. Sau lại thấy con gái hết thời gian ở cữ, mẹ Diệp yêu cầu con mình nhanh chóng tới trường mẫu giáo đi học.
Diệp Mạn Tinh sắp đối mặt với tình tiết chồng c.h.ế.t sớm, mặc dù bây giờ đã xác định hoặc là cứu người, hoặc là lôi kiếp. Cứu người thì bây giờ Tân Lâm bảo cô đừng ra ngoài, cô sẽ không giống trong nguyên tác, cuối cùng cứu người lại bị xe đụng.
Nếu bây giờ chuẩn bị cho lôi kiếp thì sao cô đi học được? Mẹ Diệp thẳng tính, thấy con gái không nghe lời, suýt thì cãi nhau.
Anh hai Diệp kéo mẹ ra ngoài, nam chính cũng theo ra ngoài sắp xếp chỗ ở của họ. So với mẹ ruột của nguyên thân, cô thích ở chung với mẹ chồng hơn.
Ý của mẹ ruột nguyên thân là bà ấy ở lại chăm sóc đứa trẻ, để Diệp Mạn Tinh quay về đi học. Nghĩ tới cảnh tượng đó, Diệp Mạn Tinh bảo nam chính đi cùng để sắp xếp, tiễn bọn họ về sớm.
Mẹ chồng ở bên cạnh giặt tã cho đám trẻ, cô ở cạnh chơi với đôi long thai.
Cô nhìn mẹ chồng, bỗng nhiên nói:
“Mẹ ơi, hay là chúng ta đổi sang dùng bỉm đi, cái loại tã này cứ phải giặt, phiền phức quá.”
Mùa đông, nhiệt độ ở khu nhà xã hội cho bộ đội biên giới cực kỳ thấp, giặt tã lót không dễ dàng chút nào. Trong phòng có hai chậu than, chụp hai cái lồng tre phía trên chậu, bất cứ lúc nào cũng có thể phơi tã lót trên lông.
Dù thế, thay giặt tã lót cũng có lượng công việc rất nhiều.Mẹ Tống phải giặt một mình, Diệp Mạn Tinh thương xót bà ấy. Mà mẹ Tống không để ý lắm:
“Bỉm gì chứ? Lãng phí lắm đúng không?”
“Cái này cũng chỉ giặt qua loa thôi, vì đôi long phượng là hai đứa nên lượng công việc mới nhiều, chờ sang xuân thì không chỉ có mỗi hơ lửa nữa.”
Diệp Mạn Tinh thăm dò thử đi vào trong phòng, cầm cái bỉm ra:
“Loại này đây mẹ, có bạn ở Cảng Thành mang tới, nghe nói là rất tiện, đái ướt thì bỏ đi luôn.”
DTV
Đại lục không có bỉm, dùng chợ đêm cũng không giải thích rõ được, nhưng cô không muốn dùng tã mãi, chỉ đành đẩy cho Tân Lâm.
“Bỏ đi? Cái này đắt lắm nhỉ, mỗi ngày phải dùng bao nhiêu gói, tốn bao nhiêu tiền?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-415.html.]
Mẹ Tống thương con dâu, lúc bà ấy ở đây, làm được thì thì cứ làm.Thứ tốt thế này, dù thế nào thì tới khi bà ấy đi thì con dâu dùng thôi. Trong nhà bớt mất người kiếm ra tiền, ít nhất bà ấy cũng thấy con dâu nói mấy lần rồi.
“Mẹ, mẹ thử đi mà.”
Diệp Mạn Tinh cầm bỉm ra, lần này cô bỏ tã ướt một nửa ra luôn rồi thay bỉm cho cặp sinh đôi long phượng. Quá trình đó khá là thông thạo.Thật ra buổi tối cô trông con đều dùng bỉm, do mẹ Tống chưa dùng bao giờ thôi.
Lần này bà ấy nhìn thấy, ôi, thực dụng thật. Cặp long phượng còn “Ô ô ô” phối hợp ra phết, sau khi hai đứa trẻ dùng bỉm, mẹ Tống còn tự mình bế ôm lúc:
“Ơ, cũng thuận tiện đấy.”
Cái này đúng là thoắt cái biết đồ tốt.
“Cái này cần bao nhiêu tiền thế? Mẹ thấy dùng còn tốt hơn cái dùng vào kỳ kinh nguyệt."
Đương nhiên rồi, người mà Diệp Mạn Tinh giao thiệp ở thời hiện đại, ai cũng không giàu cũng quý, mấy người đưa sản phẩm dùng thử tới cũng chỉ vì nhìn trúng tài nguyên mối quan hệ của cô, cố ý đưa tới để cô giúp đỡ nói một câu khẳng định.
Một câu của cô giúp đối phương kéo được biết bao tài nguyên. Mà bây giờ trong không gian của Diệp Mạn Tinh chỉ có nửa xe loại bỉm này, đều là vì cô thấy không tệ nên ném bừa vào.
Nếu cô biết có một ngày cô có con thì chắc chắn cô sẽ kéo mấy chục xe bỉm vào không gian. Bây giờ cô rất cần những thứ này.
Thấy mẹ chồng lo lắng, cô nói ra cái giá cực thấp:
“Chắc tâm năm xu một cái.”
Mẹ Tống lấy bàn tính tính thử vang cành cạch:
“Một lần năm xu, một ngày mười cái, ít nhất cũng phải năm hào.”
Sau đó mẹ Tống hít sâu, một tháng thì số bỉm bằng nửa tháng tiền lương của công nhân, thế này thì mặt mẹ Tống tái mét luôn, cuối cùng bà ấy nói:
“Ban ngày cứ dùng tã đi, tối con có thể dùng cái này.”
Diệp Mạn Tình thấy thế cũng chẳng có cách nào, cô đành phải nghe theo mẹ chồng thôi. Diệp Mạn Tinh thả linh hồn vào không gian, cô vui vẻ lăn một vòng ở khu biệt thự, khu vực đồ ăn ngon và Hán phục được đặt riêng ở phòng để đồ và phòng đồ ăn.
Bây giờ những thứ có thể lấy trong không gian đều là quần áo bình thường, đêm nay thân mật xong, cô có thể mở khu đồ ăn ngon và Hán phục ra. Cô nhìn “Trung Quốc trên đầu lưỡi”, “Mãn hán toàn tịch” và các loại tỏa ra sự ngon miệng thu thập được trong đó mà chảy nước miếng.