Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 148 - Chỉ Cần Mạn Mạn
Cập nhật lúc: 2024-04-18 17:03:45
Lượt xem: 2,787
Bàn tay thon gầy đầy vết chai sạn trên lụa tơ tằm mềm mại bắt được bàn tay trắng nõn kia.
Tạ Minh Đồ nghĩ, anh chỉ cần Mạn Mạn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Hiểu Mạn thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà họ Tô, lần này ra khỏi nhà, cũng mua về cho người nhà họ Tô không ít đồ vật, chuẩn bị t.h.u.ố.c lá cho cha Tô, mua quần áo cho mẹ Tô, còn mua kem dưỡng da cho chị dâu, giày và thắt lưng cho mấy người anh trai.
Tạ Minh Đồ còn thức dậy sớm hơn, đã đi ra ngoài chạy qua một vòng, trên tay cầm theo một cái rổ trở về.
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm khẳng định anh lại trộm đi chuẩn bị đồ vật, dù sao cũng là về nhà mẹ đẻ với cô, muốn làm một người con rể tốt, đương nhiên là muốn lấy lòng bố mẹ vợ và mấy người anh trai vợ.
Cô vốn dĩ cho rằng trong rổ tre sẽ là một con thỏ, kết quả lại là một con gà mới giết.
Tô Hiểu Mạn chớp chớp mắt, nghiêng đầu không nhịn được dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Tạ Minh Đồ: “Có phải anh vẫn còn cất giấu thịt hay không?”
Thỏ hoang thì thôi đi, lúc này tới gà cũng có, lại còn là gà tươi sống vừa mới làm thịt.
Xem ra Tạ Cẩu Tử đã tu luyện cái kế “Minh tu sạn đạo ám độ trần thương” quá nhuần nhuyễn rồi, có thể nuôi chính mình thành kẻ to con như vậy cũng không dễ dàng chút nào, Tô Hiểu Mạn vỗ cái lưng cứng rắn của anh.
Một con gà cũng không tốt lắm, vì đi gặp mẹ vợ, lấy hết cả hàng bảo bối cất giấu ra.
Tạ Minh Đồ nhìn thấy bộ dáng hai mắt lấp lánh của cô, nhịn không được cười cười gật đầu: “Còn có.”
Với cái bộ dáng Chu Bái Bì chim tới rút lông kia của Tôn Mai, làm sao Tạ Minh Đồ có thể trộm nuôi được gà, thời buổi này nuôi ra được 1 con gà không dễ chút nào, chẳng lẽ là Tạ Minh Đồ tốn tiền mua?
Tạ Minh Đồ: “Nuôi trên núi.”
Tô Hiểu Mạn: “??? Anh nuôi ở trên núi???”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Còn có thể nuôi gà ở trên núi? Xung quanh thôn Kiều Tâm của bọn họ xác thật có không ít rừng già núi sâu, không ai sẽ chui rúc vào những cánh rừng kia, nhỡ đâu gặp phải rắn rết hổ báo gì đó, lại mất cả mạng như chơi.
Tạ Minh Đồ chần chờ gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu: “Trước đó thả mấy con gà con vào đó, giờ lớn hết rồi.”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Còn có thể làm như vậy? Cho nên mấy con gà này lớn lên ở trên núi bằng bản lĩnh của chúng nó sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-148-chi-can-man-man.html.]
Tô Hiểu Mạn ngây ngẩn cả người, đột nhiên cảm thấy đây cũng là một biện pháp tốt, nuôi thả gà ở rừng sâu núi già, chính chúng nó sẽ kiếm ăn ở xung quanh, không được ăn thức ăn chăn nuôi, chỉ có thể ăn sâu với rau dại.
Giống hệt gà thả vườn trong vườn trái cây?
Cho nên gà nuôi ra như vậy khẳng định sẽ bị gầy, nhưng mà chất thịt sẽ không tồi, thịt của con gà trải qua rèn luyện sẽ vừa ngọt vừa chắc, là gà thả vườn ngoan cường tự trưởng thành.
Con gà được nuôi ra như vậy, cũng không biết nên xem là gà rừng hay là gà nuôi nữa.
“Nhưng mà không đúng lắm, Minh Đồ, không bị những người khác phát hiện ra sao?” nuôi gà ở trên núi nếu bị những người khác phát hiện chẳng lẽ họ không chộp mất hay sao?
Tạ Minh Đồ lắc đầu liên tục: “Không đâu.”
Tô Hiểu Mạn suy đoán khẳng định rằng anh có căn cứ bí mật riêng.
“Anh dẫn Mạn Mạn đi xem nhé?”
Thật ra Tạ Minh Đồ chẳng có gì cần dấu giếm cô cả, Tô Hiểu Mạn nghe thấy lời này lại lắc đầu: “Chuyện như thế này càng ít người biết càng tốt, một người là anh biết còn được, em biết thân thủ anh nhanh nhẹn, người bình thường không theo kịp anh được, nhưng hai người chúng ta thì quá gây chú ý, để lại dấu vết, lỡ như có người phát hiện thì không tốt lắm đâu.”
Ít nhất cũng phải chờ tới khi bọn họ rời khỏi nhà họ Tạ.
“Thỏ là được rồi, về sau anh đừng có bắt gà ra nữa, quá lộ liễu.”
Tạ Minh Đồ gật gật đầu: “Đều nghe Mạn Mạn hết.”
Sau khi nói xong, lại bồi thêm một câu: “Anh bắt thỏ cho Mạn Mạn.”
Tô Hiểu Mạn buồn cười, cảm thấy anh quá mức tự tin đi: “Thật sự có nhiều thỏ chờ anh bắt như vậy sao?”
Tạ Minh Đồ chớp chớp đôi mắt: “Anh biết tầm trăm cái hang thỏ, chưa có bắt hết.”
Tô Hiểu Mạn cạn lời cứng họng: “...”
Cô tin tưởng lời Tạ Minh Đồ nói tuyệt đối không hề khoa trương, mà là sự thật, anh thật sự biết nhiều hang thỏ như vậy, hiểu biết nơi sinh sống của đám thỏ trên núi.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy trước đây chính mình quá đơn thuần, bằng độ thính tai của Tạ Cẩu Tử, ở trên núi chắc chắn anh sẽ có thịt ăn.