Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 167 - Tài Nghệ

Cập nhật lúc: 2024-04-18 18:39:45
Lượt xem: 2,363

Tô Hiểu Mạn tiếp nhận đồ vật trên tay chị, mời chị ngồi xuống trên băng ghế, còn rót cho chị một ly nước đường, trong nước có mấy bông hoa quế vàng nhạt nhẹ trôi, trong hương hoa quế cho thêm chút vị ngọt.

Chị dâu Tô chú ý tới được, băng ghế hiện tại mà chị ngồi là mới làm, trên chiếc bàn vuông trước mặt còn trải một chiếc khăn trải bàn tươi mát thanh nhã, ở giữa để một cái ống trúc, trong ống trúc chứa nước, bên trên cắm mấy cành hoa quế mới bẻ.

Sau khi xác định muốn nói chuyện yêu đương với Tạ Minh Đồ, nói không chừng bọn họ sẽ là một cặp vợ chồng ở bên nhau cả đời, Tô Hiểu Mạn không cho phép cuộc sống sinh hoạt còn tùy ý chắp vá như trước đây nữa.

Cô và Tạ Minh Đồ cùng nhau quét tước phòng trong phòng ngoài qua một lượt, cũng sửa lại ngói trên nóc nhà rồi, Tạ Minh Đồ biết làm nghề mộc, Tô Hiểu Mạn còn để anh sửa lại cửa sổ, những ngăn tủ và bàn ghế cũ nát hỏng hóc trong nhà đều để Tạ Minh Đồ giúp mang hết ra bên ngoài.

Lại dùng cây trúc và củi trên núi làm lại những đồ gia dụng đơn giản này, lúc này Tô Hiểu Mạn mới phát hiện Cẩu Tử nhà cô như một bảo tàng luôn có thể làm cho cô kinh ngạc, Tạ Minh Đồ không chỉ biết làm nghề mộc, anh còn biết đan tre trúc, đan cho cô những chiếc giỏ tre sọt tre còn biết làm các loại đồ dùng bằng tre trúc, điều đáng ngạc nhiên nhất là anh còn biết làm động vật nhỏ bằng tre trúc, ngày hôm qua còn dùng cây trúc làm cho cô một con heo nhỏ đút tiền tiết kiệm, được cô đặt ở trong ngăn tủ.

Trừ những cái này ra, anh còn biết khắc gỗ, chuyện này thì Tô Hiểu Mạn đã đoán ra được từ sớm rồi, dù sao thì trước đây anh cũng từng làm cho cô mấy thứ đồ linh tinh lặt vặt, ngày nào cũng thấy anh cầm con d.a.o nhỏ khoa tay múa chân với mấy mảnh gỗ.

Tô Hiểu Mạn vẽ một con ch.ó lớn bảo anh khắc nó ra, rất nhanh sau đó anh đã điêu khắc cho cô một con ch.ó gỗ sống động như thật, lúc sau còn tự ý điêu khắc ra một “Tô Hiểu Mạn” khác nữa.

Tô Hiểu Mạn mà anh điêu khắc ra cũng là một cô gái nhỏ vô cùng xinh đẹp, biểu tình và ngũ quan cực kì sinh động, đang nhìn về phía trước ôn nhu cười, hai b.í.m tóc dài xinh đẹp rũ ở trên vai, từ các chi tiết có thể thấy được người điêu khắc này vô cùng dụng tâm, còn mang theo tràn đầy tình yêu.

Tô Hiểu Mạn nhìn mấy tượng gỗ thuộc về chính mình, vô cùng vui vẻ, lại cảm thấy rất thích, nếu mà cho Cẩu Tử một cái sạp, anh cũng sẽ có năng lực đi bán đồ chơi làm bằng đường.

Cẩu Tử đa tài đa nghệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-167-tai-nghe.html.]

Vì bày ra tài nghệ của chính mình, Tô Hiểu Mạn cũng dùng vải và giấy làm chút hoa giả đẹp đẽ dùng để trang trí trong nhà, chị dâu Tô rất thích hoa lụa màu đỏ cô làm ra, Tô Hiểu Mạn cài một đóa nhỏ trên tóc chị, số còn lại đưa cho chị.

Chị dâu Tô ở lại không lâu lắm thì rời đi.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Tô Hiểu Mạn vốn dĩ tính toán tự tay mang bộ chăn đệm hoa lan kia đi giặt lại một lần, lại vừa lúc gặp được Tạ Minh Đồ đã trở về, trực tiếp bắt lấy anh, chỉ huy Tạ Cẩu Tử đem chăn đi giặt sạch sẽ.

Tạ Minh Đồ chưa uống một ngụm nước, thành thành thật thật mà ôm chăn đệm mang đến bên cạnh giếng giặt rũ sạch sẽ phơi phóng đàng hoàng.

Sau khi giặt xong, thì thấy Tô Hiểu Mạn bưng một ly nước đường nhìn anh, lôi kéo tay anh vào phòng.

Đối với biến hóa của căn nhà, người có cảm xúc mãnh liệt nhất chính là Tạ Minh Đồ. Đây là nơi anh ở mười mấy năm, bao năm qua nơi này vẫn luôn âm u ẩm ướt, tử khí trầm trầm, hiện tại mỗi một góc nơi này , đều như thể là tràn ngập ánh mặt trời, nơi nơi đều bừng bừng sinh cơ, trong không khí có một mùi hương thoang thoảng nhẹ lướt qua.

Vừa ngẩng đầu, là có thể thấy cô.

Cô đang ngồi ở bên cửa sổ, chân dẫm lên máy may, cúi đầu, vài sợi tóc đen dán ở bên gương mặt ôn nhu của cô, trong phòng vang lên tiếng máy móc vận chuyển.

Nước đường thêm mật ong, Tạ Minh Đồ cúi đầu nhấp một ngụm nếm thử, có hương cam vị ngọt thanh.

Lúc này trong lòng anh còn ngọt hơn so với cốc nước đường này, tư vị hạnh phúc lan tràn ở trong lòng.

Tạ Minh Đồ cảm thấy ông trời đối xử với chính mình không tệ, để Mạn Mạn đi tới bên người anh.

Loading...