Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 188 - Vợ Chồng Ngọt Ngào

Cập nhật lúc: 2024-04-18 18:46:48
Lượt xem: 2,121

Trước khi hai người quay về thôn, đã mua ít sữa mạch nha, kẹo sữa socola ở trong thành phố, loại kẹo mới sản xuất như socola này cũng chỉ ở trong thành phố mới mua được, Tô Hiểu Mạn bóc một cái kẹo sữa hình thỏ ra, đút vào miệng Tạ Minh Đồ.

Tạ Minh Đồ cúi đầu, lông mày hơi nhăn lại, anh cảm thấy có chút ngọt quá.

"Sao vậy? Không thích ăn kẹo?" Nhìn mặt anh, ai khác biết còn tưởng anh rằng đang ăn một viên thuốc đắng đấy, rõ ràng là một viên kẹo bơ ngọt.

Tô Hiểu Mạn cũng rất thích ăn loại kẹo sữa mềm ngọt ngào này.

“Ngọt quá.” Tạ Minh Đồ nhẹ nhàng nói: “Mạn Mạn ăn đi.”

“Vậy cho anh ăn vị đắng này.” Tô Hiểu Mạn xé kẹo chocolate ra, đưa đến bên miệng anh, chocolate có hàm lượng calo cao và có thể bổ sung thể lực, ngoài ra Tạ Cẩu Tử hẳn là không cần lo lắng béo phì.

Da thịt của người đàn ông này rất săn chắc, tỷ lệ mỡ cũng rất thấp, cho dù có nhiều thịt đi nữa thì cũng toàn là cơ bắp, đôi chân dài kia làm cô thật sự ghen tị. Đặc biệt là lúc đi đến bên cạnh, ánh mắt cô không thể khống chế được mà nhìn trên đùi anh ấy.

Rõ ràng khuôn mặt cẩu tử nhà cô lớn lên cũng rất đẹp.

Vừa mới ăn xong một viên kẹo sữa, cho nên Tạ Minh Đồ không muốn ăn thêm, nhưng chỉ cần là Mạn Mạn đút cho anh ăn thì anh làm sao có thể từ chối được?

Vị đắng của chocolate tan ra ở trong miệng lại biến thành một vị thơm ngọt dày đặc, dường như vị càng đắng thì càng ngọt.

“Anh còn muốn ăn thêm không?” Tô Hiểu Mạn lắc lắc viên kẹo trong tay, cô cảm thấy khi còn nhỏ thì chắc chắn Tạ Minh Đồ chưa được ăn kẹo, bây giờ cô muốn cho anh ấy ăn nhiều vài viên kẹo để đền bù một chút tiếc nuối thời thơ ấu.

Tạ Minh Đồ: “……”

“Mạn Mạn đút, anh sẽ ăn.”

Tô Hiểu Mạn cười vui vẻ, “Được rồi, em lại đút cho anh thêm một viên kẹo sữa.”

Tạ Minh Đồ nhắm mắt lại gật gật đầu.

“Đến mức như vậy sao? Không phải chỉ là ăn một viên kẹo sữa mà nhìn anh giống như đi chiến trường vậy?” Tô Hiểu Mạn mỉm cười, đưa kẹo sữa bỏ vào trong miệng mình.

Hàm răng của cô vừa mới để lại hai dấu ấn trên viên kẹo thì đột nhiên cô mở to hai mắt, nhìn ai đó chặn miệng mình, cạy ra hàm răng, cuộn đầu lưỡi và kẹo sữa thơm tho mềm mại đã biến mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-188-vo-chong-ngot-ngao.html.]

Tô Hiểu Mạn khó có thể tin được mà nhìn người đàn ông trước mặt.

“Không phải Mạn Mạn muốn cho anh ăn kẹo sữa sao?” Người ăn kẹo còn giải thích cho hành động vừa rồi của mình một cách hợp lý.

“Mạn Mạn, em vẫn sẽ còn đút cho anh chứ?” Tạ Minh Đồ cảm thấy nếu là mỗi ngày được cho ăn kẹo như thế này, anh sẽ yêu kẹo cả đời.

“Không cho.” Trong miệng còn có chút ngọt ngào, Tô Hiểu Mạn trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt rồi đá vào bắp chân anh ta, “Đồ chó chết, anh học hư rồi.”

“Mạn Mạn, em đừng tức giận.”

“Để anh cõng em về.”

Hai người trở lại Kiều Tâm thôn, thay vì đi Tạ gia thì bọn họ đến Tô gia, đem kẹo cùng sữa mạch nha cho Liễu Thục Phượng, hiếu kính mẹ vợ.

Liễu Thục Phượng trên tay cầm bao đồ, cả người choáng váng.

“Cho mẹ?”

“Mẹ, nếm thử, thứ này là chocolate.”

“Hai đứa đây là……” Liễu Thục Phượng không đoán ra được hai đứa trẻ là từ đâu mua tới đồ vật, bà giật mình một cái, “Hai đứa con nhưng đừng làm bậy, đừng mua bán riêng tư.”

Liễu Thục Phượng cho rằng con gái con rể cùng Trương Lị Lị giống nhau, có thể hay không dựa vào - tự mua bán kiếm tiền, không không không, không thể được, nếu như bị bắt được, bọn họ sẽ bị toàn đại đội đưa đi giáo dục cải tạo.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

“Hai đứa con nói thật cho mẹ, tiền mua đồ từ đâu ra?”

Tô Hiểu Mạn cho Liễu Thục Phượng một nụ cười trấn an, làm Liễu Thục Phượng tức giận trừng mắt nhìn cô vài lần, “Con còn cười, con không biết chuyện này nghiêm trọng sao.”

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm, đây là tiền mà con gái cùng con rể của mẹ kiếm được một cách chân chính.” Tô Hiểu Mạn làm Tạ Minh Đồ đem một đóng bản thảo ngoại ngữ đưa cho Liễu Thục Phượng xem, “Lần trước tụi con đi thành phố và gặp được một ông lão là giáo viên phiên dịch, tụi con giúp ông ấy phiên dịch bản thảo và được trả cho một ít tiền công.”

“Cái gì?” Liễu Thục Phượng cả người sửng sốt, “Con còn có thể giúp người khác phiên dịch?” Trừ khi heo mẹ có thể lên cây.

Đối với Tô Hiểu Mạn tìm ra cái này lý do, Liễu Thục Phượng càng tin tưởng là cô đi thành phố đầu cơ trục lợi.

Loading...