Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 285 - Công Nuôi Dưỡng
Cập nhật lúc: 2024-04-18 19:19:49
Lượt xem: 3,094
Tạ Nhã Tri bị những lời này làm cho ghê tởm tới nuốt không trôi, vốn bà ta chỉ nghĩ Khương Yến Đường tôn kính bà ta, từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Khương, cũng sẽ không hướng về cái nhà họ Tạ và người phụ nữ kia, ai biết hắn vừa mở miệng đã cầu tình rồi.
Lại còn cầu tình cho người phụ nữ cố ý tráo đổi hai đứa trẻ kia.
Nhớ tới những thứ nhìn thấy trong đống tài liệu đó, về hết thảy những chuyện Tôn Mai đã làm, lại nghe lời Khương Yến Đường nói, Tạ Nhã Tri chỉ cảm thấy ghê tởm như thể là ăn dính ruồi bọ.
Đứa con trai luôn cảm thấy yêu thương trong dĩ vãng, giờ ở trước mặt bà ta cũng trở nên dữ tợn bất kham.
“Mẹ con nhà hai người kia nắm chắc được vào nhà họ Khương bọn họ rồi.”
“Mẹ trộm tráo đổi con vào, để con trai mình ăn trước, sau đó con trai sẽ dẫn theo mẹ mình gặp cắn xương cốt nhà bọn họ cùng nhau.”
“Bà nhìn mà xem đi, trộm đánh tráo con trai ruột của bà ta, nói không chừng còn bị người ta tẩy não cho rằng người phụ nữ đó đổi rất tốt tay, bằng không làm gì có câu “Yến Đường nhà tôi là đứa trẻ ưu tú như vậy” được, ha ha ha.”
“Nhà họ Khương bọn họ sẽ thông cảm?”
“Sao có thể không được? Tới con trai mới về nhà đã bị bà ta đuổi ra ngoài? Bà ta chỉ cần đứa con nuôi này thôi, nói không chừng còn muốn nuôi cả nhà của đứa con nuôi này ấy chứ!”
“Cứ chờ mà chế giễu!”
…
Vốn Tạ Nhã Tri đang lo sợ bất an, cho rằng người trong đại viện đều đang chê cười bà ta, có khả năng là cười nhạo đứa con trai ruột mới đón về từ nông thôn không có chút văn hóa nào của bà ta kia, kết quả con trai ruột mới tới nhìn mặt một cái xong đã đi luôn.
Thứ người ta nói, cười nhạo đều là cười đầu óc Tạ Nhã Tri bà ta có bệnh, bị một người phụ nữ nông thôn quay như chong chóng, cực khổ nuôi con cho người ta còn chưa nói, còn muốn nuôi người cả nhà anh ta.
Đứa con trai ruột của chính mình bị hành hạ tới bần tiện, bà ta còn mang ơn đội nghĩa như thể thánh mẫu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-285-cong-nuoi-duong.html.]
—- tráo con của tôi? Tôi còn phải cảm ơn bà ta?
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tới lúc này Tạ Nhã Tri đã phẫn hận tới cực điểm, cho dù là Khương Yến Đường mà bà ta vẫn luôn thích ngồi ở trước mặt bà ta, cũng không cách nào ức chế mà phun ra lửa giận: “Khương Yến Đường !”
Đột nhiên Tạ Nhã Tri kêu tên hắn một cách trịnh trọng như vậy.
“Có phải con muốn sửa thành họ Tạ rồi hay không?”
Giữ hắn lại làm con nuôi chỉ là mong muốn cá nhân của bà ta, bà ta còn chưa hỏi đối phương một tiếng là có muốn làm con nuôi của bà ta hay không.
Nói không chừng hắn đang gấp không chờ nổi muốn đi làm con trai của bà già họ Tạ kia.
Khương Yến Đường ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới Tạ Nhã Tri biến đổi sắc mặt nhanh như vậy, trước kia ở trước mặt hắn Tạ Nhã Tri luôn từ ái ôn nhu, lúc này nhìn hắn lại không có chút ôn nhu nào của trước kia nữa.
Cuối cùng bà cũng ý thức được hắn không phải con trai ruột của chính mình?
“Mẹ, mẹ hối hận ạ?”
Hối hận nhận hắn làm con nuôi, hối hận không yêu thương đứa con trai ruột của chính mình?
“Mẹ, nếu em trai để ý, con có thể trở lại nhà họ Tạ, về sau không còn là người nhà họ Tạ nữa.”
Khương Yến Đường nhất thời xúc động nói ra những lời như vậy, nhưng hắn không hề hối hận chút nào, hắn cảm thấy Tạ Nhã Tri trước mặt nhất định sẽ không để hắn rời đi, dù sao cũng có tình cảm mẹ con nhiều năm như thế,
Tạ Nhã Tri lắc đầu: “Chuyện con vừa nói tuyệt đối không có khả năng, Tôn Mai trộm đánh tráo trẻ con, còn ngược đãi con trai ruột của mẹ, bà ta nhất định phải chịu phạt nặng, người nhà họ Khương chúng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ thông cảm cho bà ta, tuyệt đối không bao giờ!”
Khương Yến Đường rùng mình: “Mẹ, mẹ chỉ nhất thời tức giận mà thôi, Tôn Mai bà ấy làm sai chuyện, nhưng bà ấy cũng đã nuôi em trai tới mười tám - mười chín tuổi rồi, ân nuôi dưỡng mười mấy năm như vậy, trong lòng của em trai chắc chắn vẫn còn để ý người mẹ kia.”
“Cho dù thế nào đi nữa, ân nuôi dưỡng nhiều năm như vậy không thể nói mất là mất được.”