Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 289 - Tự Hào
Cập nhật lúc: 2024-04-18 19:21:27
Lượt xem: 2,390
Ngày hôm sau Tạ Minh Đồ nói quyết định của chính mình cho ông nội Khương nghe. Ông nội Khương cao hứng không chịu được, liên tục cảm khái nói mình đã có người kế tục. Kết quả là khiến Khương Lôi Ngạn cực kỳ ghen tị, “Ông nội à, ông nói như vậy làm cháu không thoải mái đâu.”
Ông nội Khương lạnh lùng nói: “Rõ ràng lúc cháu đi ông cũng nói như vậy rồi còn gì.”
Bà nội Khương cười trộm: “Ông ấy đã có người kế thừa tận bốn lần rồi.”
“Tiểu Ngạn à, lần sau cháu về ấy, cháu chỉ cần dẫn theo cháu dâu về ra mắt ông nội thì cháu chính là bảo bối trong lòng ông ấy rồi.”
Khương Lôi Ngạn: “……” Mẹ ơi, vừa nghe đã thấy ghê tởm rồi, lại còn bảo bối trong lòng nữa chứ.
Tạ Minh Đồ ở bên cạnh cổ vũ: “Anh hai, anh cố lên nhé, mau chóng cưới vợ.”
Khương Lôi Ngạn cảm giác trái tim mình đã trúng một mũi tên. Làm sao bây giờ? Anh lại muốn đánh nhau một trận với em trai mình rồi.
“Tiểu Đồ, anh trai chúc em sinh nhật mười chín tuổi vui vẻ nhé! Đáng tiếc là anh trai có việc bận nên không thể ăn sinh nhật cùng em được, chỉ đành để ông bà nội mừng sinh nhật với em thôi. Cuối cùng thì Tiểu Đồ cũng đã mười chín tuổi rồi, thật là không dễ dàng mà! Mười chín tuổi, còn một năm nữa mới đến hai mươi tuổi cơ, thổn thức quá mà……” Khương Lôi Ngạn cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “mười chín” rất nhiều lần khiến Tạ Minh Đồ hận đến ngứa răng.
Hiện tại anh ghét nhất việc người khác đề cập đến tuổi của mình.
Đây chính là ám chỉ anh vẫn chưa chân chính cưới được Mạn Mạn mà!
Tô Hiểu Mạn ở bên cạnh cầm tay bà nội Khương, cười cười nhìn hai anh em bọn họ tổn thương lẫn nhau.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nếu không phải Khương nhị ca lập tức phải đi thì chỉ sợ là hai người kia sẽ thật sự muốn đánh nhau một trận mất.
Khương nhị ca là cái dạng tính tình này, không biết tính cách Khương đại ca sẽ như thế nào đây? Nghe nói quan hệ giữa lão đại cùng lão nhị cực kỳ tốt, hai anh em cũng rất là giống nhau, đến lúc đó ba anh em nhà này tụ tập với nhau……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-289-tu-hao.html.]
Ba đánh một không chột cũng què.
Lúc Tô Hiểu Mạn đang cười cười lại không nhịn được mà tưởng tượng trong đầu. Nếu Tạ Minh Đồ từ nhỏ sống ở nhà họ Khương đi sau m.ô.n.g hai anh trai mà lớn lên thì họ chắc chắn chính ba hỗn thế ma vương trong đại viện rồi.
Ba mẹ sẽ đều phải vì ba người bọn họ mà phát sầu.
Mà con cái tương lai của cô và Tạ Minh Đồ sẽ là cái dạng gì đây? Cũng không biết bọn họ sẽ sinh một bé gái hay lại là một đứa con trai nữa? Nếu là bé trai, kế thừa gen của Tạ Cẩu Tử, leo lên nóc nhà lật ngói rồi nghịch ngợm gây sự nhất định sẽ không thể thiếu……
Lúc nghĩ đến đây, mặt Tô Hiểu Mạn mặt chút hồng. Cô và Tạ Minh Đồ rõ ràng còn chưa trở thành vợ chồng chân chính, giữa hai người còn chưa có tiếp xúc da thịt mà cô đã bắt đầu ảo tưởng về con cái trong tương lai của họ.
Nghĩ cũng quá xa rồi.
Bọn họ cùng nhau đưa Khương nhị ca ra ga tàu hỏa.
“Có thời gian thì chú với em dâu nhớ tới thăm anh hai đấy!”
“Anh hai đi đây! Tiểu Đồ, hiện tại chỉ dư lại mỗi chú là bảo bối trong lòng ông nội thôi, chú và Hiểu Mạn nhớ chăm sóc ông bà nội nhé.” Lúc ly biệt, cho dù là Khương nhị ca ghét nhất mấy chuyện sến súa thì cũng không nhịn được mà dặn dò vài câu. Sau khi vỗ vỗ bả vai Tạ Minh Đồ thì anh xoay người đi về phía phòng chờ, vừa đi vừa quay đầu lại phất tay với ba người họ.
Ba người Tô Hiểu Mạn cũng giơ tay lên vẫy vẫy.
Tiễn Khương nhị ca xong xuôi, vừa về tới nhà thì ông nội Khương lại bắt đầu lôi kéo cháu trai út của mình ra ngoài đi dạo quanh hưu sở, giới thiệu cháu trai mới của mình cho nhóm bạn tốt và chiến hữu tốt của ông.
Tô Hiểu Mạn thì ở lại trong nhà cùng với bà nội Khương.
Ông nội Khương rất có khôn khéo. Bây giờ ông khoe khoang cháu trai ruột của mình trước đã, chờ một thời gian sau rồi ông lại đi khoe cháu dâu của mình sau. Làm như vậy mới có thể đạt được niềm vui gấp đôi.
Niềm vui của người già giản dị tự nhiên như vậy đấy.