Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 332 - Sa Đọa
Cập nhật lúc: 2024-04-18 19:37:06
Lượt xem: 2,012
Ngay cả chủ nhiệm Trương cũng nói như vậy, như vậy chuyện này đã không còn có cách nào cứu vãn được, nhân vật của Vương Duyệt và Đàm San San tráo đổi với nhau, hiện giờ cô ta về tới phòng ngủ nhìn Tô Hiểu Mạn và Đàm San San không vừa mắt.
Đương nhiên là Tô Hiểu Mạn và Đàm San San không sợ cô ta.
Trong phòng ngủ trừ bỏ Trương Dĩnh ra thì hai người khác đều kín đáo phê bình Vương Duyệt: “Cô ta ỷ vào gia thế nhà mình tốt mà luôn lười biếng không nỗ lực luyện tập, vậy mà còn muốn làm vai chính.”
“Người có mắt đều nhìn thấy cô ta không nhảy được.”
Ngày tháng cứ dần trôi qua, cách khoảng thời gian kia cũng càng ngày càng gần, cuộc sống sinh hoạt của Tô Hiểu Mạn trôi qua cực kì đơn giản, ngày nào cũng chỉ luyện múa, cô còn quen biết một số bạn bè, cũng học chơi chút nhạc cụ, lúc được nghỉ phép thì về nhà gặp ông bà nội Khương, trôi qua cuộc sống sinh hoàn bình thản ở đoàn văn công.
Cuối cùng cũng tới ngày phải diễn.
Xe chở các cô gái trong đoàn văn công tới nơi mà cô nhớ đó.
*
Dòng nước phun ra ào ạt, Tạ Minh Đồ rửa sạch mặt, bọt nước trong suốt theo cằm anh chảy vào trong cổ áo, trên lông mi treo vài giọt nước, đôi mắt đào hoa càng trở nên đen nhánh thâm túy hơn, anh ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.
Tuy rằng vấn là gương mặt tuấn mỹ xuất, sắc đẹp kia cũng đã rút đi ngây ngô của ngày xưa hoàn toàn, biến thành vẻ đẹp như rìu đục đao khắc.
Anh tỉ mỉ bấm tóc, cạo râu rồi đội mũ lên.
Người đàn ông trong gương hơi ngẩng đầu lên, cần cổ cong dài, hầu kết hơi di động, đôi mắt anh buông xuống, nhìn người trong gương không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Mẹ nó, mấy người các người bị làm sao vậy?” Một người mặt rộng đầu đinh không biết từ đâu chui ra nhảy tới bên cạnh Tạ Minh Đồ, hắn không thể tin nổi mà lui lại ba bước, ngón tay không nhịn được run rẩy: “Lão Tạ, sao tới cậu cũng biến thành như vậy.”
“Sa đọa!!! Tất cả đều sa đọa!!!!”
Tạ Minh Đồ trong trí nhớ của Thẩm Minh Nhạc là người cao ngạo lạnh lùng, là nhân tài ngút trời, là một con ngựa hoang trên thảo nguyên không cách nào huấn luyện được, là con cá voi khổng lồ túy ý tung hoành trong biển rộng, ngày thường vô tư tùy ý không kiềm chế được, không thèm để ý hình tượng chút nào, cũng chưa từng thấy anh soi gương được mấy lần, hoàn toàn bất đồng với mấy thằng tiểu tử thối thích soi gương hàng ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-332-sa-doa.html.]
Kết quả thì sao…
Hôm nay không biết anh đã soi gương tới lần thứ mấy.
Chẳng phải chỉ là các cô gái trong đoàn văn công tới diễn xuất thôi sao? Sao lại thấy cả đám bắt đầu xôn xao sửa soạn lại.
“Trời sinh anh đã như vậy rồi, anh còn muốn sửa soạn tới khi nào, như thế này thì anh muốn người khác sống như thế nào?”
Tạ Minh Đồ lạnh mặt ông n.g.ự.c không thèm phản ứng hắn, nhìn chính mình trong gương, lại đang tìm tư thế để hầu kết của chính mình thoạt nhìn đã muốn cắn.
Nên bày ra góc độ nào đây?
Mới có thể được sự chủ động của cô…
“Các cô gái trong đoàn văn công tới đây diễn, cả đám các người bắt đầu sửa soạn, ầy anh nói xem tôi có nên đi sửa soạn lại không nhỉ…”
Tạ Minh Đồ không cảm thấy hứng thú với mấy cô gái trẻ tuổi trong đoàn văn công từ miệng hắn một chút nào cả, anh chỉ biết, ngày mai là anh có thể rời khỏi nơi này, anh có kì nghỉ bảy ngày, có thể về gặp Mạn Mạn, chỉ cần nghĩ tới chuyện này, chẳng sợ tâm tình mới trải qua ba tháng mài dũa đã trở nên trầm ổn bình tĩnh cũng bắt đầu nóng lên, cả người nhẹ bẫng, như đang đạp trên mây..
Trải qua ba tháng huấn luyện tân binh, Tạ Minh Đồ thông qua hình thức khảo hạch mà chính thức tòng quân nhập ngũ, mấy ngày hôm trước bên trên tới chiêu mộ phi công, cố ý lựa chọn anh, bảy ngày này làm xong thủ tục, anh sẽ phải đi căn cứ huấn luyện để báo danh.
“Lão tạ, buổi diễn tối nay anh có đi xem hay không?
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
“Tạ Minh Đồ mở miệng cự tuyệt, “Không đi,”
Anh phải về đi thu dọn đồ đạc, nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai đi ngay.
Tạ Minh Đồ không có tâm tư đi xem mấy cô gái trong đoàn văn công nhảy múa.”
“Đi đi đi, đi thôi!” Thẩm Minh Nhạc bám cánh tay anh, liên tục khuyên nhủ: “Sao mà cậu có thể không đi được? Cậu chính là gương mặt đại diện của chúng tôi, nếu cậu ngồi ở chỗ đó thì khẳng định ánh mắt của mấy cô gái trẻ sẽ hướng về phía chúng tôi.”
“Đi một chút đi.”