Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 345. Lấy Thân Báo Đáp
Cập nhật lúc: 2024-04-19 11:34:50
Lượt xem: 1,963
Thực ra thì ngày hôm qua mấy người họ cũng đã gặp người chồng nông thôn này của Tô Hiểu Mạn ở chương trình biểu diễn chào mừng tân binh rồi, anh chàng tân binh đó để lại ấn tượng rất mạnh cho mọi người, nhắc đến người ngồi ở hàng số năm hôm đó, các cô gái trong đoàn văn công đều biết, phải biết rằng ngày hôm đó các cô gái của đoàn văn công đã ngắm trộm anh ấy không biết bao nhiêu lần.
Sau khi kết thúc biểu diễn, có mấy cô gái còn đi hỏi thăm xem anh ấy là thiếu gia nhà nào, đã kết hôn hay chưa? Ai biết kết quả lại là anh ấy đã kết hôn ở quê rồi, là người đã có vợ rồi.
Làm hại không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ bị tan vỡ.
Nhưng không ngờ được anh ta lại chính là người chồng ở nông thôn của Tô Hiểu Mạn.
…….Hai vợ chồng nhà này thực sự trông không giống như đôi vợ chồng bình thường ở nông thôn.
Hiện tại Tô Hiểu Mạn trong lén lút được bình chọn là hoa khôi của đoàn văn công các cô, mà người đã được mệnh danh là đoàn hoa trước đó trùng hợp lại là một chàng trai trẻ tuổi, đẹp trai.
Cho dù trước đây quan hệ của Vương Duyệt cùng Tô Hiểu Mạn, Đàm San San có lạnh nhạt như thế nào đi nữa, nhưng bên ngoài vẫn phải tỏ ra người trong kí túc xá rất đoàn kết, nếu không sẽ bị chủ nhiệm chính trị đến thực hiện công tác tư tưởng.
Đến ngày hẹn ăn cơm, Tô Hiểu Mạn dẫn mấy người họ đến nhà ăn quốc doanh, rất hào phóng vung tay gọi một lúc mười món ăn, Tạ Minh Đồ yên tĩnh ngồi bên cạnh bưng trà rót nước cho cô, lần mời khách này khiến Tô Hiểu Mạn cảm thấy rất thú vị, hai người họ như vậy, có giống như là cặp vợ chồng mới kết hôn dẫn nhau đi gặp đồng nghiệp của đối phương hay không?
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Bảy người khác trong phòng ngủ đều tới, trong đó có Tôn Phương Phương tóc ngắn, Trương Dĩnh và Vương Duyệt ngồi cùng nhau, hai người ca hát trong đoàn văn công là Chu Văn Tĩnh và Lâm Thủy Quyên, Hạ Xuân Hà ngồi cùng một chỗ, ba người bọn họ thích hát và chơi nhạc cụ nên ngày thường hay đi cùng với nhau, Đàm San San ngồi ở bên cạnh Tô Hiểu Mạn.
Một chiếc bàn tròn, bên trái Tô Hiểu Mạn là Đàm San San đang ngồi, bên phải là Tạ Minh Đồ, đã đặt từ trước nên đồ ăn ở tiệm cơm quốc doanh lên bàn rất nhanh, đều là con gái cả cho nên không ai uống rượu cả mà ai cũng gọi nước trà.
So sánh với nhà ăn nhạt nhẽo ở đoàn văn công thì một bàn đồ ăn trước mắt càng có vẻ đầy đủ hương sắc.
Bởi vì thời đại này có ít người mập mạp cho nên cũng không cần phải giảm béo, cho dù là những lúc các cô gái trong đoàn văn công đi liên hoan cũng sẽ ăn uống thỏa thích.
“Trước đó chúng ta cũng đều gặp qua nhau rồi nhỉ?”
“Ngày đó đều lên sân khấu biểu diễn cùng nhau!”
“Chị Hiểu Mạn cũng không cần giới thiệu với chúng em, đây chẳng phải là tân binh đẹp trai nhất ngồi hàng thứ năm ngày hôm đó hay sao?”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-345-lay-than-bao-dap.html.]
Đàm San San gắp cái móng heo, vừa ăn vừa nói: “Chị Hiểu Mạn, chị với anh Tạ vô cùng xứng đôi.”
Tôn Phương Phương: “Không nghĩ tới thế mà hai người lại là vợ chồng.”
“Đúng thật là không nghĩ tới.”
“Trước kia chị Hiểu Mạn cũng không giới thiệu cho chúng em biết.”
Trước kia anh ấy phải đi huấn luyện, không có cơ hội ra bên ngoài.”
“Bây giờ mới có cơ hội.”
Trương Dĩnh là người bát quái nhất hiếu kỳ hỏi: “Hai người quen biết nhau rồi kết hôn như thế nào, lớn lên bên nhau từ nhỏ trong cùng một thôn sao?”
Một cái nông thôn nho nhỏ bình thường lại sinh ra hai nhân vật khiến vạn vật chú mục như vậy, đúng là khiến người khác cảm thấy hiếm lạ.
“Đúng là cùng một thôn, có lần tôi bị rơi xuống nước ngoài ý muốn, anh ấy cứu tôi.”
“Oa oa, ân cứu mạng, lấy thân báo đáp.
…
Lâm Thủy Quyên luôn luôn an tĩnh lúc này lại đột nhiên cảm thán nói: “Anh Tạ, anh đúng là thật có phúc đó, cưới được Tô Hiểu Mạn trong đoàn của bọn em, chị Hiểu Mạn sắp thành hoa khôi trong đoàn văn công chúng em rồi.”
“Đúng vậy, ngày hôm đó khiêu vũ khiến tất cả mọi người khiếp sợ.”
“Còn đạt giải thưởng nữa!”
…
“Có thể cưới được Mạn Mạn, là may mắn nhất của tôi.” Tạ Minh Đồ cười nắm lấy tay Tô Hiểu Mạn, thâm tình mà nhìn cô một cái.
Tô Hiểu Mạn muốn buông tay anh ra cũng không buông được.