Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 395 - Đây Là Chồng Của Chị
Cập nhật lúc: 2024-04-19 22:02:53
Lượt xem: 1,470
Sau khi nghe cô ấy nói như vậy, Tô Hiểu Mạn mới yên lòng, hy vọng đó chỉ là do cô không quen với chỗ ở mới này, mà không phải do khả năng mù đường của cô đã quá nặng không cách nào chữa được nữa, chứ nhỡ đâu sau này cô sinh đứa con gái di truyền thuộc tính mù đường của cô thì không ổn lắm, từ nhỏ đã bị lạc trong ngõ hẻm.
“Mau vào nhà ngồi.”
“Hôm nay anh rể không ở nhà ạ?”
“Anh ấy ở nhà đấy.”
Trường học của Tạ Minh Đồ vẫn chưa khai giảng, gần đây anh ấy có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, sau khi đưa Tô Hiểu Mạn đến đoàn ca múa, cũng không biết anh ấy có trực tiếp trở về nhà hay không.
Hai người cùng nhau đi vào trong nhà, tiểu Đinh đầu tiên để ý thấy căn phòng đổ nát ở phía tây: “.....”
“Bọn chị vừa mới chuyển đến đây không bao lâu, sân vẫn chưa được sửa chữa xong.” Tô Hiểu Mạn dặn dò Tạ Minh Đồ sửa chữa mấy gian phòng ở phía bắc trước, không cần vội vã sửa chữa mấy gian phòng phía đông, tây và nam làm gì cả, trong tứ hợp viện chỉ có hai người họ, chỉ cần sửa gian nhà ở phía Bắc là được rồi.
Ngôi nhà ở phía Đông và phía Tây không có người dọn vào ở, Tô Hiểu Mạn cũng không muốn ở chung sân với người khác, mấy gian nhà kia nếu không sửa chữa thì cứ để rách nát trống trải như vậy rồi để đồ lung tung cũng được.
Sợ nhất là có người thấy nhà người khác có nhiều phòng trống thì đòi nhét người vào ở cùng, cho thuê thì dễ, để người ta dọn đi thì rất khó.
“Đây là nhà cũ của nhà chị đúng chứ?”
“Ừm, tòa nhà cũ của nhà chồng chị.”
Hai người vào trong nhà, lại phát hiện trong nhà trống trơn không có ai cả, Tô Hiểu Mạn còn nghĩ Tạ Minh Đồ nhà cô giờ này không ở nhà, không biết là lại chạy đi đâu rồi, “Không có người ở nhà.”
Tô Hiểu Mạn cùng tiểu Đinh từ trong nhà chính đi ra, trong phòng rốt cuộc vẫn tối hơn một chút, hai người ra sân ngồi hóng gió, trong tay Tô Hiểu Mạn còn cầm hai xiên kẹo hồ lô gặm tới gặm lui, lúc cảm thấy vui vẻ thì l.i.ế.m một chút, hoặc là cắn mỗi bên một cái.
Tiểu Đinh nhìn bộ dạng ăn kẹo như vậy của cô thì không ngừng cười haha: “Dáng vẻ ăn kẹo hồ lô của chị trông rất giống với em họ nhỏ của em đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-395-day-la-chong-cua-chi.html.]
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
“Cách ăn của mấy đứa trẻ con.”
Tô Hiểu Mạn cười nói: “Chị ăn như vậy mới có thể ăn lâu hơn một chút được.”
Cô ăn tới ăn lui, cũng chỉ ăn xong được hai viên kẹo hồ lô.
Vừa rồi đi theo tiểu Đinh ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, bây giờ Tô Hiểu Mạn vẫn chưa thấy đói, kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon nhưng mà Tô Hiểu Mạn lại ăn không nổi nữa.
Trong lòng cô đã thấy hơi hối hận vì mua nhiều kẹo hồ lô như vậy rồi, nhìn thấy đồ tham ăn tiểu Đinh mua như vậy, Tô Hiểu Mạn cũng mua theo, nhưng mà bây giờ cô thật sự không ăn nổi nữa, chỉ có thể đem về cho đồng chí tiểu Thố ăn.
Tiểu Thố đồng chí ăn xong món này, đoán chừng sẽ lại cau mày thôi.
Nhưng mà anh ấy chạy đi đâu mà không ở nhà thế?
Tô Hiểu Mạn vừa nghĩ như vậy thì nhìn thấy một người nhảy từ trên nóc nhà xuống, bóng đen nhẹ nhàng rơi xuống giống như ma quỷ vậy, khiến cho tiểu Đinh bị dọa sợ, tiểu Đinh lúc đầu còn lo lắng gặp phải trộm nhưng sau khi nhìn thấy bóng lưng kia mặc áo khoác quân đội thì tự nhiên toát ra một cảm giác vô cùng yên tâm, đợi đến khi nhìn thấy người đàn ông kia quay người lại, ánh mắt cô ấy lập tức nhìn thẳng vào anh ta.
Dáng người của người đàn ông đứng trong sân cao lớn vĩ ngạn giống như cây tùng, cây bách, lông mày như kiếm, ánh mắt sáng như sao, như một tia nắng thiêu đốt trong ngày mùa đông chiếu sáng tâm hồn con người ta.
Tiểu Đinh sửng sốt một chút, trong lòng thầm nghĩ vừa rồi sao cô có thể đem một người đàn ông như vậy coi là ma quỷ đâu.
Mặc dù Tô Hiểu Mạn cũng có chút ngạc nhiên nhưng trong ánh mắt cô lại hiện lên ý cười, đồng chí tiểu Đồ nhà cô nhảy lên nhảy xuống rất thuần thục, vừa rồi giống như một con mèo đen nhanh nhẹn, hai ba bước nhảy đã nhẹ nhàng đứng trên mặt đất rồi.
Lúc anh quay người lại, Tô Hiểu Mạn còn tưởng tượng trong đầu hình ảnh anh ưu nhã lười biếng mà l.i.ế.m móng vuốt đấy.
Đây mới chính là sự tu dưỡng của một con mèo.
Sau khi con mèo nhảy xuống đất liền biến thành một con ch.ó to lớn.
“Tiểu Đinh, đây là Tạ Minh Đồ, chồng của chị”