Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 99 - Cõng Vợ
Cập nhật lúc: 2024-04-18 16:43:53
Lượt xem: 2,738
Người đàn ông xuống xe cao cao gầy gầy, mặc một bộ quần áo màu đen, quần đen dài. Quần áo có độ rộng thích hợp bao bọc lấy cơ bắp thon chắc hữu lực của anh, dáng người vốn đã đủ cao gầy lại bị bộ đồ đen làm cho càng cao hơn, khi rơi xuống đất, tóc đen trên đỉnh đầu bị gió thổi thẳng vào.
Vài sợi tóc đen khẽ phất qua gương mặt tuấn mỹ của anh.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, Chu Hiểu Hồng ngây ngốc đứng lặng tại chỗ, cô ta chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai tới như vậy.
Chỉ là sắc mặt đối phương không được tốt lắm, mày kiếm anh đĩnh hơi nhíu, môi mỏng nhạt màu mím thành một đường thẳng.
Tạ Minh Đồ xem nhẹ cô ta, vừa xoay đầu thoáng nhìn Tô Hiểu Mạn đứng cạnh Chu Hiểu Phượng cách đó không xa, ngay tức khắc mặt mày giãn ra, sải bước dài, đi về phía hai người họ.
“Mạn Mạn…”
Tô Hiểu Mạn nhìn thấy Tạ Minh Đồ đi tới từ đối diện, cũng không khỏi hơi lặng người, lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Cẩu Tử mặc một thân quần áo đen, thật sự cảm thấy đối phương như vậy quá quá quá quá đẹp trai!
Tạ Minh Đồ trước đây, thân hình cao cao gầy gầy, mặc những bộ quần áo cũ rộng thùng thình không phù hợp lắm, quần áo quá rộng khiến anh trông có vẻ rất gầy ốm.
Hiện tại mặc vào bộ quần áo vừa vặn, quả thực là kiểu dáng người đàn ông có thể gặp nhưng không thể cầu,
Mặc một bộ quần áo đen tuyền, vừa lạnh lùng lại vừa đẹp trai!
Quả nhiên là người đẹp vì lụa, màu đen rất rất hợp với anh.
Chính bản thân Tô Hiểu Mạn cũng chưa phát hiện cô bật cười: “Tạ Minh Đồ, sao anh lại thay quần áo vậy?”
Hai ngày nay đối phương biến hóa quá lớn. quả thực chính là một cuộc cải tạo lớn với lưu lạc Cẩu Tử.
Tạ Minh Đồ cười chớp chớp mắt, sự “vừa lạnh lùng vừa ngầu lòi” mà Tô Hiểu Mạn nhìn thấy trước đó bỗng dưng biến mất tăm, trở về thành “chú chó lớn cười ngây ngô”.
“Mạn Mạn thích không?”
Tô Hiểu Mạn: “... Đây là quần áo của anh, em có thích hay không thì có liên quan gì, có thích, em cũng không mặc được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-99-cong-vo.html.]
Cô vừa dứt lời, Chu Hiểu Phượng ở bên cạnh bắt đầu “chậc chậc” hai tiếng, che tai lại né sang bên cạnh hai bước rồi cô ấy hướng về phía xe vận chuyển mà đi, tựa hồ không muốn nghe cuộc đối thoại giữa đôi vợ chồng này,
“Xưởng quần áo cho.”
Tạ Minh Đồ cõng Tô Hiểu Mạn lên, kể cho cô những chuyện phát sinh hôm nay, hôm nay bọn họ chạy xe đi vận chuyển hàng hóa, có một nhà nhận hàng là xưởng quần áo trong thành phố, Người trong xưởng nghe CHứa Cần nói Tạ Minh Đồ có thể nghe tiếng để sửa máy kéo, cảm thấy rất tài giỏi, trùng hợp là trong xưởng bọn họ cũng có cái máy may bị hỏng, không tìm ra được nguyên nhân, trêu ghẹo bảo anh đi “nghe thử”.
kết quả là anh vừa nghe thử, thật sự tìm được ra nguyên nhân máy móc hỏng hóc.
Vì tỏ lòng cảm ơn nên bên xưởng quần áo muốn tặng hai bộ quần áo, để anh tự chọn.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá.” Tạ Cẩu Tử nhà bọn họ kiếm được quần áo bằng bản lĩnh.
Tô Hiểu Mạn ôm cổ Tạ Minh Đồ, trước lạ sau quen, giờ cô đã ở trên lưng Tạ Minh Đồ thành quen rồi, Tạ Minh Đồ nói sẽ cõng cô về nhà, cô cùng không cố gắng cứng cỏi dùng nạng chống, không khách khí bò lên lưng đối phương.
Nghe nói chuyện này từ miệng Tạ Minh Đồ, một phương diện Tô Hiểu Mạn thấy vui mừng, về phương diện khác lại cảm thấy thật thần kỳ.
Hình như tai Tạ Minh Đồ mẫn cảm hơn so với người bình thường rất nhiều.
“Thính lực của anh tốt quá! Tạ Minh Đồ, anh từng nghe nói thuật phong nhĩ trong thần thoại hay các câu chuyện xưa chưa?”
Tạ Minh Đồ cười lắc lắc đầu.
Tô Hiểu Mạn ôm cổ anh, trong lòng ngẫm lại thấy cũng đúng, những năm này vừa cũ kĩ vừa cổ hủ, có những chuyện không thể nói rõ ra được.
Thuật phong nhĩ, thiên lý nhãn cũng đều là những nhân vật trong truyền thuyết thần thoại, người bình thường sao có thể có được năng lực như bọn họ chứ?
Tô Hiểu Mạn cũng chỉ cho là tai Tạ Minh Đồ thính hơn so với người bình thường một chút, cũng không có nghĩ gì nhiều hết.
Cô duỗi tay về phía trước, nắm lấy vành tai Tạ Minh Đồ, vành tai anh hơi lạnh lẽo, mềm mại, xem như một chỗ tương đối có thịt trên người anh.
Cả người Tạ Minh Đồ cứng đờ, hơi hơi né một chút sau đó thành thành thật thật chịu đựng cô xoa nắn.