[Thập niên 70] Xuyên thành vị hôn thê của nam chính phản diện - Chương 10: Anh Đình Xuyên cùng chị cãi nhau
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:18:06
Lượt xem: 6
Điền Dương vẻ mặt bối rối, vội vàng nắm lấy bát, kinh ngạc kêu lên: “Chị, đủ rồi, đủ rồi!!”
Sau đó cô cũng gắp thêm vài miếng cho em gái Điền Lan, “Niếp Niếp cũng ăn đi.”
"A tỷ, em không đói." Mặc dù nói vậy, nhưng đôi mắt sáng ngời của nó lại vô thức nhìn chằm chằm, tay nhỏ vẫn nâng bát lên, không muốn bỏ xuống.
"A tỷ, em không đói." Dù chỉ nói vậy, nhưng đôi mắt to tròn của nhỏ vẫn vô thức nhìn chằm chằm, tay nhỏ nhắn nâng bát lên, không dám ăn.
Hãy cho tớ một tim ❤️❤️ để tớ có thêm động lực nhé. Moa,moa.
Ký tên: והצלחהמאמץ
Thấy bộ dạng của nó, Điền Anh không khỏi thấy buồn cười. Thật là cứng đầu mà đáng yêu.
Cô làm sao có thể không biết tiểu cô nương này đang nghĩ gì, liền cười an ủi: “Em còn nhỏ, phải ăn nhiều vào mới mau lớn được.”
Nhà cô rất tốt, sau khi cha mẹ rời đi, các em cô rất hiểu chuyện, chưa bao giờ để người làm chị là cô phải lo lắng gì.
Còn về Lục Đình Xuyên, Điền Anh không dám lấy đũa gắp thức ăn cho anh, mà chỉ khẽ nhắc: “Anh cũng ăn nhiều một chút, đừng ngại.”
Em trai nhỏ Điền Dương bỗng dừng ăn, lén nhìn hai người."..."
Trăng sáng sao thưa, ánh sáng lấp lánh trải dài trên mặt đất như phủ một lớp bạch đường. Tiếng ve kêu vẫn vang vọng, sau khi ăn xong, Lục Đình Xuyên đi rửa bát.
Điền Anh tranh thủ lấy ít củi nấu nước rửa chén. Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt hồng hào, xinh đẹp của cô, ánh sáng lúc sáng lúc tối như lướt qua, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng.
Cô cầm nồi, đun một chậu nước lớn để tắm.
Mặc dù đã là mùa thu, thời tiết khá oi ả, nhưng bọn trẻ vẫn không thể dùng nước lạnh để tắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-70-xuyen-thanh-vi-hon-the-cua-nam-chinh-phan-dien/chuong-10-anh-dinh-xuyen-cung-chi-cai-nhau.html.]
Lục Đình Xuyên tranh thủ ánh trăng trong sân để rửa bát. Trời đầy trăng sáng, như một tấm gương vừa được nước mưa rửa sạch, phản chiếu rõ ràng. Đột nhiên, hai cái tay nhỏ kéo kéo vào người anh, Lục Đình Xuyên cúi người nhìn hai thân ảnh nhỏ bé trước mặt.
Khác với Điền Lan ngây thơ vẻ mặt ngơ ngác bị Điền Dương kéo lôi đi, thì Điền Dương, với tư cách là đại ca bộ dáng chững chạc, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh không nói chuyện.
Lục Đình Xuyên dừng tay, nhìn em trai nhỏ Điền Dương và hỏi: “Sao vậy?”
"Anh Đình Xuyên có phải cãi nhau với chị không?"
Tiểu gia hỏa nghiêm mặt, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào anh, mở miệng hỏi.
Gương mặt non nớt của nó hiện rõ sự nghiêm trọng, nhưng không giấu nổi sự hoảng sợ và lo lắng trong đôi mắt.
Bên cạnh, cô bé có khuôn mặt tròn trịa, vừa đáng yêu lại mềm mại, bộ dáng có bảy tám phần tương tự giống cậu bé bên cạnh, cũng ngập ngừng hỏi: “Chị cùng anh Đình Xuyên cãi nhau thật sao?
Em trai nhỏ Điền Dương im lặng, chỉ nhìn mà không nói gì: "......"
Cậu có thể cảm nhận được, chị giống như đã thay đổi, rất khác với trước đây, chị bây giờ biết nấu cơm, nhóm lửa, sẽ mò cá hái quả cho họ ăn. Đó là loại cảm giác khiến cậu không thể diễn tả được.
Ở bên cạnh anh Đình Xuyên, chị cũng không giống như trước.
Lục Đình Xuyên nghe vậy, anh biết cảm xúc của trẻ con luôn vô cùng nhạy cảm hay lo lắng, mỗi hành động nhỏ của hai người đều sẽ ảnh hưởng đến trái tim của bọn trẻ, nên anh không khỏi hạ giọng an ủi hắn, “Không có, bọn anh không cãi nhau.”
Đôi mắt to tròn của Điền Dương nhìn chằm chằm vào anh, sáng ngời như đuốc, sợ rằng chỉ cần chớp mắt là anh sẽ biến mất. Nó tiếp tục truy vấn: “Anh Đình Xuyên có ở lại với chị không?”
Người trong thôn thường đồn rằng Anh Đình Xuyên không thích chị Điền Anh, nói sau khi ra ngoài làm việc, sẽ không trở về nữa.