Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 80: Con đường mỹ thực - Chương 27: Quần Áo Mới

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-06-27 20:24:37
Lượt xem: 561

Ngày hôm sau là kỳ thi hàng tháng, các học sinh đều đã chuẩn bị sẵn sàng trận địa đón địch, nhưng Hứa Cẩm Vi làm bài thi lại rất dễ dàng, suy cho cùng, những câu hỏi này đều là kiến ​​thức mà thầy cô đã dạy trên lớp, với trí nhớ xem qua là nhớ của Hứa Cẩm Vi, tùy tiện liền có thể đạt được điểm tối đa trong kỳ thi. Nhưng, Hứa Cẩm Vi có mục đích lập kế hoạch từng bước nên đã cố tình kiểm soát điểm số của mình và đạt điểm 70 hoặc 80 ở mọi môn học.

 

Ai mà ngờ được sau kỳ thi, các học sinh đều phàn nàn độ khó của đề thi hàng tháng quá cao. Có lẽ giáo viên muốn dùng những đề thi khó như vậy để kích thích học sinh chăm chỉ hơn. Chỉ còn bảy, tám tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh cấp ba. Nếu chúng ta không chăm chỉ học tập thì sẽ quá muộn.

 

Hứa Cẩm Vi tính toán kết quả và suy đoán thứ hạng của cô có thể cao hơn dự kiến. Sau đó, cô gác lại vấn đề này và tập trung toàn bộ sự chú ý vào công việc kinh doanh của tiệm cơm.

 

Món mì súp xương hầm của nhà cô được truyền miệng, và chỉ trong hai ba ngày, hầu hết mọi người làm việc ở đường Nhân Dân đều biết có một tiệm cơm ăn ngon đã mở ở đây, tiệm có mì súp xương hầm đặc biệt thơm ngon, hai ngày này hầu như ngày nào cũng chật kín khách. Mì sợi nấu xong rồi phải ăn tại chỗ mới ngon. Nếu mang về nhà, có thể chúng sẽ bị ngấm nước không còn ngon nữa cho nên lượng khách đến ăn nhiều hơn và ngày nào cũng phải xếp hàng dài. Có vẻ tấm biển "Xương Cốt Vương" đã thực sự sẵn sàng để sử dụng.

 

Trong hai ngày cuối tuần, Hứa Cẩm Vi phụ việc trong cửa tiệm vì có quá nhiều khách hàng nên cô phải để mắt tới mọi hướng. Khi có khách hàng đứng dậy, cô lập tức thu dọn bát đũa đi, rồi mới hỏi khách hàng tiếp theo sắp xếp chỗ ngồi cho họ. Bận rộn đến mức chân không chạm đất, Lục Lâm Lâm, Từ Giai Ny còn có Khương Lệ đi dạo phố. Vốn họ muốn đến ủng hộ dì cả và em họ, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng đông đúc như vậy nên đành phải bỏ cuộc và rời đi.

 

Công việc kinh doanh ở cửa tiệm rất tốt, khiến cho người ta cảm thấy vừa hạnh phúc vừa đau khổ cùng một lúc. Tất nhiên, cao hứng là vì có thể kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng điều đáng buồn là quá mức bận rộn.

 

"Ai nha, chúng ta thuê thêm hai người nhé?" Trịnh Bình cuối cùng cũng đợi đến khi khách ít hơn rồi mới nói, dùng tay đánh vào phần eo đau nhức của bà. Bà đều mệt thành như vậy, con gái bà luôn bận rộn ở bên ngoài nên không biết nó phải vất vả đến thế nào.

 

Bà chưa bao giờ là người keo kiệt, bà sẽ không bao giờ tiết kiệm số tiền đáng lẽ phải tiêu. Không có lý do gì để họ phải mệt mỏi chỉ để tiết kiệm số tiền ít ỏi đó.

 

"Đúng rồi, đúng lúc cũng nên tuyển thêm người, xương cốt già nua của tôi cũng không giúp được gì." Dù sao bà Vương cũng đã lớn tuổi, không thể làm việc nặng nên trách nhiệm hiện tại của bà là thu tiền và giữ tiền. Mặc dù bà ấy có trình độ học vấn không cao nhưng ít nhất đã học tiểu học và biết đọc nên vẫn có thể ghi nhớ những khoản mục đơn giản.

 

Hứa Cẩm Vi không phản đối, lập tức viết giấy thông báo tuyển dụng dán trước cửa tiệm. Cô dự định tuyển hai thanh niên chịu trách nhiệm rửa bát và phục vụ chạy bàn, lương ba mươi đồng một tháng, bao gồm cả bữa ăn trưa. Đây là một cơ hội việc làm khá tốt hiện nay.

 

Trịnh Bình nhìn con gái vẫn mặc bộ quần áo cũ rộng thùng thình, trong lòng cảm thấy áy náy, mấy ngày nay bận quá nên không quan tâm đến những thay đổi của con gái.

 

Hứa Cẩm Vi hiện đã gầy rất nhiều, bộ quần áo cô từng mặc cũng không còn phù hợp nữa, hơn nữa có bé gái nào mà không thích thời trang ? Những bộ quần áo này đã lỗi thời từ lâu.

 

Trịnh Bình nhanh chóng gọi con gái mình lại, Hứa Cẩm Vi lấy khăn lau tay, bước tới, nhìn bà với vẻ mặt tò mò: "Sao vậy mẹ?"

 

"Đi thôi, mẹ sẽ dẫn con đi cửa hàng bách hóa mua vài bộ quần áo."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-80-con-duong-my-thuc/chuong-27-quan-ao-moi.html.]

"Được ạ." Hứa Cẩm Vi mỉm cười móc tay Trịnh Bình, "Mẹ, mẹ cũng mua hai bộ đi."

 

"Ừ, đúng rồi, nên mua một ít quần áo mới cho con bé. Suốt ngày mặc những bộ quần áo lỗi thời này, chỗ nào trông giống một cô bé chứ, còn con cũng nên sửa soạn cho mình." Bà Vương cũng rất đồng ý, "Các con cứ đi đi, ở đây ta sẽ trông cửa tiệm cho các con."

 

"Cảm ơn dì, chúng con sẽ về sớm." Bây giờ đã gần ba giờ rưỡi, khách bắt đầu tới ăn tối từ năm giờ chiều, cần phải về trước năm giờ.

 

May mà cửa hàng bách hóa số 1 nằm ngay cạnh đường Nhân dân nên không quá xa để đi bộ.

 

Bây giờ có tiền trong tay, cảm thấy tự tin hơn khi mua quần áo, trước đây thậm chí còn không dám nhìn vào quầy nhưng hiện tại cũng có thể tiến lên hỏi giá.

 

Trịnh Bình mua cho Hứa Cẩm Vi một chiếc áo sơ mi trắng sợi tổng hợp loại tốt, còn nhìn trúng một chiếc váy hoa màu sáng. Chất vải của chiếc váy này mềm mại, kiểu dáng nhìn rất đẹp mà giá cũng khá tốt.

 

"Ôi chị ơi, chị thật có khiếu thẩm mỹ, chị định mua chiếc váy này cho con gái à? Con gái 18 đã trưởng thành rồi, cô bé sẽ trông thật tuyệt trong chiếc váy này, đây là kiểu dáng mới vừa có ở cửa hàng chúng em, chị không tìm đâu ra cái thứ hai ở trên đường này!" Miệng của người bán hàng như bôi mật, lời nói dễ nghe tuôn ra như không cần tiền. Đừng nhìn hai mẹ con họ dù ăn mặc bình thường nhưng khi mua chiếc áo sơ mi trắng sợi tổng hợp giá hơn mười đồng này, họ thậm chí còn không chớp mắt. Nhìn chiếc váy này có giá hơn hai mươi đồng, họ cũng không biểu lộ quá đau lòng. Khẳng đinh trong tay khách hàng có tiền, nên nhất thiết phải nắm chắc!

 

Trịnh Bình có đôi tai mềm, bà rất thích chiếc váy này, sau khi mặc cả với người bán hàng một phen, vẫn là mua nó.

 

Hứa Cẩm Vi kéo Trịnh Bình đi mua cho bà hai bộ quần áo may sẵn, hai người vội vàng xách túi lớn nhỏ trở về.

 

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

"Sao các con về sớm như vậy? Mua quần áo gì? Đến cho ta xem." Bà Vương cười nói.

 

"Đúng, Niếp Niếp, con lên lầu thay quần áo đi." Trịnh Bình cũng muốn nhìn con gái mình thay quần áo mới.

 

Hứa Cẩm Vi nghe lời đi lên lầu, thay một chiếc áo sơ mi trắng mới mua và một chiếc váy xếp ly màu sáng, chải lại tóc rồi buộc thành đuôi ngựa gọn gàng.

 

Khi Hứa Cẩm Vi từ trên lầu đi xuống, cả Trịnh Bình và bà Vương đều mở to mắt.

 

Người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên. Câu ngạn ngữ này người xưa nói một chút không có sai. Trong khoảng thời gian này, cô đang gầy với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng vì mặc bộ quần áo cũ rộng thùng thình và khuôn mặt vẫn hơi mũm mĩm nên trông cô không có vẻ thay đổi nhiều. Nhưng bây giờ, sau khi Hứa Cẩm Vi đã thay một bộ quần áo mới, cô khoe ra vóc dáng không hề béo chút nào, toàn thân toát ra khí chất trẻ trung xinh đẹp, như thể cô là một người khác.

 

 

Loading...