Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 153
Cập nhật lúc: 2024-10-15 11:48:36
Lượt xem: 49
Trần Chí Khiêm mua xong vỏ hoành thánh thì cùng cô đi qua một quầy hàng khác, Phàn Kỳ nhìn thấy có bánh bao chiên và bánh bao súp. Phàn Kỳ đứng im tại chỗ, Trần Chí Khiêm thấy vậy thì mua một phần bánh bao chiên mang về.
“Tôi thích bánh bao súp cơ”, Phàn Kỳ không chịu đi.
Trần Chí Khiêm hỏi cô, “Vậy lát nữa nhìn thấy bánh mật sườn, em có muốn ăn hay không? Em còn muốn ăn những món Mân Nam hay không?”
Phàn Kỳ do dự, cô nói “Trẻ con mới chọn, người lớn chọn tất. ”
“Lần sau lại tới ăn. ” Trần Chí Khiêm kéo tay cô đi về phía trước.
Quả nhiên bên kia đường còn có bánh bao chiên, Phàn Kỳ muốn băng qua đường: "Tại sao ở đây có nhiều đồ ăn Thượng Hải như vậy?"
Cô nhớ rõ, đời trước khi cô đến Hồng Kông, cũng từng tới con phố này, bởi vì nơi này có cửa hàng điểm tâm Mân Nam Michelin, nhưng tới ăn thì cô thấy cũng chỉ đến thế mà thôi, không ngon bằng những cửa hàng điểm tâm trong ngõ hẻm ở Tuyền Châu.
“Nơi này được gọi là Thượng Hải thu nhỏ đấy. Đây là nơi tập trung người Thượng Hải đến Hồng Kông, bởi vậy tôi đã thuê nhà và mở công ty ở đây. Thế nhưng, mấy năm gần đây có rất nhiều người Phúc Khiến cũng đến nơi này. ” Trần Chí Khiêm nói.
Đời trước, cho dù làm ăn phát đạt nhưng gần như tuần nào anh cũng tới nơi này, ăn một bát hoành thánh với bốn cái bánh bao chiên, và cũng nhìn thấy người Phúc Khiến đến đây càng ngày đến càng nhiều. Nơi đây cũng từ Thượng Hải thu nhỏ biến thành Phúc Kiến thu nhỏ. Nói đến người Phúc Kiến, Trần Chí Khiêm lại dẫn cô vào một nhà hàng do người Phúc Kiến mở, không phải nhà hàng cao cấp mà là kiểu quán ăn vặt, mở mấy hàng liền nhau, anh ngẩng đầu nhìn thực đơn trên tường rồi hỏi Phàn Kỳ: "Em muốn ăn gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-153.html.]
“Cá hầm nước tương, thịt bò xào lá trà, thịt chiên ướp giấm, hàu chiên trứng,. . . ”Phàn Kỳ nhìn xuống dưới, “Thạch măng đất?”
“Cái này không ăn được, nó không phải là măng mà là sá sùng, một loại giun biển. ” Trần Chí Khiêm nói với Phàn Kỳ.
“Cậu thanh niên ơi. Thạch sá sùng vừa hạ hỏa, vừa đại bổ, có tác dụng bổ âm tráng dương. ” Ông lão bán hàng không để cho người khác nói thạch sá sùng không ngon.
“Vậy lấy hai bát đi ạ, bọn cháu muốn thử xem sao. ” Phàn Kỳ gọi hai bát.
Thạch sá sùng là một món cô rất yêu thích, còn nhớ có một năm, cô đến chơi nhà một tay đầu bếp chuyên nghiệp ở Tuyền Châu, người anh em này dẫn cô đến hẻm nhỏ ăn thạch sá sùng, không phải mấy cọng măng trong suốt giống như thạch hoa quả, mà là loại đông lạnh nửa trong suốt giống như da heo, được làm hoàn toàn nước canh nấu sá sùng đông lại. Ăn xong lần ấy, cô liền yêu thích món này. Bởi vì món thạch sá sùng này mà cô còn bay riêng đến Tuyền Châu mấy lần để ăn, lần nào cũng có người anh em kia đi cùng, cô ăn vui vẻ, người anh em kia lại càng vui vẻ hơn, sau khi đầu tư 5 triệu vào chứng khoán, anh ta không thể không đột phá được nữa, thế là cô vừa ăn sá sùng, vừa bàn luận với anh ta về các vấn đề chứng khoán đương đại. Sau nửa năm thì tiền vốn của anh ta đã tăng vụt lên, anh ta vui tới nỗi năm lần bảy lượt gửi thạch sá sùng tới tặng cô bằng đường hàng không.
Nhìn thấy thạch sá sùng thì nước miếng của Phàn Kỳ sắp chảy thành dòng. Thấy Phàn Kỳ khăng khăng muốn ăn, Trần Chí Khiêm cũng hết cách, chỉ có thể bảo với ông chủ: “Bác à, thạch sá sùng để cuối cùng mới mang lên nhé. ”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Sao lại để cuối mới mang lên?”, Phàn Kỳ muốn món đó là món nhắm khai vị.
“Tôi sợ em thấy thạch sá sùng thì lại không muốn ăn những món khác nữa. ”Trần Chí Khiêm lấy bánh bao chiên đưa cho cô ăn thử trước. Phàn Kỳ cầm lấy bánh bao chiên mà nghĩ, đúng rồi. Phàn Kỳ gốc sao có thể từng ăn thạch sá sùng rồi cơ chứ? Cô bèn nói, “Sẽ không như vậy đâu mà”
“Đợi lát nữa thấy tận mắt thạch sá sùng, nếu mà em ăn nổi thì tôi phục em luôn. ” Trần Chí Khiêm tràn đầy tự tin nói.