Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 211
Cập nhật lúc: 2024-10-15 20:50:10
Lượt xem: 29
Kỳ thật, Trần Chí Khiêm đã tìm mọi cách để kết nối Chu Nhã Lan và ông chủ Phó, Phàn Kỳ luôn cho rằng anh hơi cố chấp, tại sao phải như vậy chứ? Ngay cả khi đó là công việc kinh doanh của anh, nhưng thị trường Đông Nam Á cũng chỉ là một công việc kinh doanh, anh có nhất thiết phải lợi dụng Chu Nhã Lan không? Cô có thể hiểu được anh để ý việc Uông Thiếu Dương sắp xếp nguyên chủ đi cùng Lân Ích Hòa, nhưng không phải cô không đi à? Thuận tiện trả thù một chút còn chưa tính, như thế quá phiền phức, anh cũng đâu cần cố chấp như thế cơ chứ? Dù sao thì mình cứ sống tốt quan trọng hơn.
Nhưng hiện tại cô lần nữa bị Lân Ích Hòa làm cho buồn nôn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu Uông Thiếu Dương cút khỏi Hồng Kông, có lẽ sẽ ít đi nhiều nữ nghệ sĩ bị anh ta hại. Nếu Lâm Ích Hòa phá sản thì có lẽ sẽ có ít phụ nữ phải chịu thiệt hơn.
Trong sách nói rằng một nửa của Trần Chí Khiêm là Bồ tát, anh đã quyên lặng rất nhiều, còn một nửa là ác quỷ, có thù tất báo. Cái này mà ác quỷ gì chứ? Dạng có thù tất báo không phải quá tốt à! Đây gọi là trừ hại cho dân.
Phàn Kỳ ngẩng đầu lên và nói với Trần Chí Khiêm: "Trần Chí Khiêm, cố lên!"
“Cố lên cái gì cơ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-211.html.]
"Trở thành tổng giám đốc bá đạo càng sớm càng tốt, để cho đám rác rưởi này triệt để phá sản. "
Từ những miêu tả trên trang giấy đến khi gặp người thật, anh chưa bao giờ làm cô thất vọng.
Chẳng qua Trần Chí Khiêm đã tự đấu tranh, hòa giải với bản thân mình trong nhiều năm, anh cũng hiểu một người nhỏ bé như thế nào. Anh nói: "Sức lực của cá nhân rất có hạn, giống như bà nội và ông nội ấy, cố gắng hết sức mình thôi!”
“Vâng!" Phàn Kỳ cũng hiểu rằng mong muốn thì rất đẹp, nhưng thực tế thì bất lực. Rõ ràng là đồ ăn ông chủ nấu đều chứa đầy khí chảo, nhưng Phàn Kỳ nhai mực tươi mà như ăn dây thun, cô chẳng muốn ăn nữa, chỉ ăn mỗi cơm trắng, cố ăn mấy miếng rồi nuốt xuống. Sau khi Trần Chí Khiêm ăn xong, anh vươn tay xoa đầu cô: "Không ăn nữa, không ăn nữa, chúng ta về nhà đi!"
Trần Chí Khiêm nhờ ông chủ lấy mấy cái hộp xốp để đóng gói những món ăn còn lại rồi đưa cô về nhà. Hai người vừa về đến nhà thì chuông điện thoại reo, Trần Chí Khiêm bắt máy, Chu Nhã Lan ở đầu dây bên kia nói: "Tôi đã nghĩ kỹ về lời đề nghị lần trước. Anh có thể giới thiệu tôi với ông chủ Phó được không?"Vào Chủ nhật, Trần Chí Khiêm đã liên lạc với ông chủ Phó, không biết có phải ông chủ Phó lo lắng đêm dài lắm mộng hay không, sau khi đêm qua ông ấy nghĩ lại ông ấy vẫn cảm thấy kế hoạch này rất tốt, ngoài việc gặp Chu Nhã Lan, ông ấy liền ngay lập tức yêu cầu Phàn Kỳ liên lạc với Liêu Kế Khánh, sau khi các bên đã đồng ý thì bọn họ lập tức lên lịch gặp nhau. Sau bữa tối Chủ nhật, Trần Chí Khiêm thu dọn hành lý, Phàn Kỳ dựa vào khung cửa nhìn anh xếp tất cả quần áo vào vali, là một người đã ở Mỹ vài năm, Phàn Kỳ nói: "Anh không cần mang nhiều quần áo vậy đâu, anh cứ sang bên đó rồi mua cũng được, nhớ mang theo hai gói mì ăn liền và một ít rau cải muối. ”
Ở kiếp trước của cô, khắp nơi oqr nước Mỹ đều có siêu thị, trừ những thứ đắt tiền ra thì về cơ bản muốn mua gì cũng có thể mua được, kể cả bún ốc. Ở thời đại này thì cô không biết, lý do cô bảo anh đem theo mì và một chút rau cải muối là vì sau hai tuần rời khỏi nước thì chắc chắn anh sẽ thèm đồ ăn ở trong nước. "Anh làm gì có thời gian đi trung tâm mua sắm chứ? Cơ bản anh sang đó làm làm việc không ngừng nghỉ suốt cả ngày lẫn đêm ấy. "Cũng đúng ha! Các nhà sản xuất máy tính ở Thung lũng Silicon, các nhà đầu tư ở New York, các chủ siêu thị ở Bentonvile và các nhà phân phối trò chơi điện tử ở Bắc Mỹ.