Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 4-5-6
Cập nhật lúc: 2024-10-14 12:03:30
Lượt xem: 238
Chương 4:
Phàn Kỳ hiểu suy nghĩ Trần Chí Khiêm, chỉ cần cô chịu quay về Thượng Hải, hai người bọn họ ly hôn, ba Phàn chắc chắn sẽ không để cho cô trở lại Hương Cảng, anh có thể hoàn toàn thoát khỏi cô.
Trở về Thượng Hải? Phàn Kỳ nhìn lịch treo trên tường trước mắt, trang trước mặt là: Ngày 17 tháng 6 năm 1986.
Sở giao dịch chứng khoán năm 1990 mới được thành lập, sau khi thành lập còn mấy năm nữa mới có thể đi vào quỹ đạo, cô bây giờ làm sao có thể trở về?
Giao dịch chứng khoán ở Hương Cảng đang phát triển, các cơ cấu lớn còn đại diện cho cổ phiếu Mỹ và Châu Âu, bây giờ đến tháng 10 năm 1987 là một thị trường mang tính rộng lớn toàn cầu.
Diễn đàn tụ họp các tay xào cao siêu có một câu nói thế này: “Bạn cách mục tiêu nhỏ, vẫn thiếu một thị trường lớn. ”
Chèn vào nhiều dấu trang biến động >>
Thùng vàng đầu tiên của Phàn Kỳ kiếm được chính là cổ phiếu A trong thị trường chứng khoán tăng giá 2013 đến 2015, từ năm mươi vạn làm được một trăm triệu. Nếu đã tới, cô sao có thể bỏ qua thị trường chứng khoán tăng giá như thế?
Nhớ tới tiền vốn hai mươi tỷ của mình, căn biệt thự rộng năm trăm mét vuông ở Tân Giang đã biến mất, còn phải làm lại từ đầu, Phàn Kỳ nghẹn lòng, cô nhìn về phía Trần Chí Khiêm: “Em không về. ”
Trên mặt Trần Chí Khiêm thoáng hiện một tia chế giễu, rất nhanh biểu tình này biến mất, anh đứng lên thu dọn chén đũa trước người của cô: “Tùy em. ”
Mới ăn một gói mì ăn liền vào bụng, chiếc váy đang mặc trên người thít chặt khiến bụng của Phàn Kỳ khó chịu. Trời đã tối rồi, đi tắm thay đồ ngủ trước nhỉ? Cô đẩy cửa vào, một căn phòng sao có thể làm nhỏ như vậy được? Một chiếc giường đôi giáp với tường ở ba mặt, trên giường có một chiếc chiếu, hai chiếc gối và hai chiếc chăn, bộ đồ ngủ được gấp gọn đặt trên chăn.
Phàn Kỳ ý thức được nguyên chủ và Trần Chí Khiêm ngủ chung một chiếc giường, trong trí nhớ nguyên chủ và Trần Chí Khiêm nước sông không phạm nước giếng, một trong hai người nằm ở mép giường, người còn lại nằm sát trong tường, thế mà chiếc giường chỉ rộng 1,5m này còn chưa ra một khoảng đủ cho một người nằm.
Cô đo một lối đi ở phía không áp vào tường, chiều rộng của lối đi này chắc chắn không vượt quá 50c, một người hoàn toàn không thể nằm ở đó.
Cô không lo lắng về Trần Chí Khiêm, Trần Chí Khiêm trong ký ức hoàn toàn không có hứng thú với nguyên chủ, mặc dù bọn họ nằm chung một giường, nhưng tuyệt đối cư xử đúng mực.
Cô vươn tay cần bộ đồ ngủ đã được gấp lại lên, chất liệu trên tay có gì đó không đúng lắm, là lụa giả? Lại là một loại vải kín gió nhưng cầu kỳ, chưa mặc vào đã bắt đầu thấy ngứa ngáy.
Phàn Kỳ mở tấm rèm vải của tủ quần áo đơn giản ở phía bên kia lối đi, bên trong treo khăn tắm, đồ lót, áo sơ mi, quần và váy.
Thì ra chiếc tủ quần áo đơn giản này còn có chức năng sấy khô, kéo tấm rèm vải lại, bật máy thổi hơi nóng bên dưới là có thể sấy khô quần áo. Bởi vì nhà rất nhỏ, không có ban công, nhà lại hướng về phía Tây nên khó đón đủ ánh nắng, cũng đành bất lực.
Phàn Kỳ đi vào hai bước, mở rèm của chiếc tủ quần áo đơn giản ở bên trong, trong không gian nhỏ gần như đều là quần áo của nguyên chủ, thoạt nhìn sặc sỡ, nhưng lựa tới lựa lui, không có một bộ nào vừa mắt cô.
Chương 5:
Cô là một nhà đầu tư chuyên nghiệp, cuộc sống ở nhà tìm kiếm sự thoải mái, về cơ bản cô mặc toàn quần áo bình thường, khác xa mười vạn tám ngàn dặm so với sở thích của nguyên chủ.
Phàn Kỳ miễn cưỡng lấy một chiếc áo phông màu xám, ít nhất nó cũng làm bằng vải coton. Sau đó lại chọn quần, váy dù dài hay ngắn đều là kiểu bó, khó khăn lắm mới có hai chiếc quần jean nhưng lại là quần ống loe.
Phàn Kỳ đóng cửa lại, cởi chiếc váy bó sát ra, mặc chiếc áo phông và quần jean vào, sau cánh cửa có một chiếc gương soi toàn thân, hình bóng của cô xuất hiện trong gương.
Mái tóc xoăn sóng xõa tung, trên mặt đánh phấn nền, vẽ phấn mắt, cách trang điểm là phong cách Hồng Kông của thời đại này.
Chiếc áo phông là kiểu áo bó sát và khoét eo, cổ lệch một bên vai để lộ xương quai xanh, thiết kế ôm sát làm nổi bật ưu điểm phần thân trên của cô và để lộ vòng eo thon thả trắng nõn, chiếc quần ống loe giúp cô có đôi chân trông dài hơn, nhìn tổng thể rất đẹp.
Phàn Kỳ cầm chiếc váy bó sát cô đã thay ra để trên giường lên, chiếc váy này mình sẽ không bao giờ mặc nữa, cô mở cửa rồi đi ra ngoài, cuộn chiếc váy lại vứt vào thùng rác bên cạnh bàn ăn.
Trần Chí Khiêm đang ngồi trước bàn ăn lật xem tài liệu, bị hành động của cô làm phiền, ngước đôi mắt đen như mực lên, liếc qua thùng rác, sau đó nhìn Phàn Kỳ đã bước vào phòng tắm, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu.
Phàn Kỳ tẩy hết lớp trang điểm trên mặt, dùng dây thun búi mái tóc xoăn sóng xõa tung lên giống như quả bóng, cuối cùng cũng sảng khoái gọn gàng rồi.
Cô đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Trần Chí Khiêm đeo ba lô mở cửa, anh nói: "Tôi ra ngoài một chuyến. "
“Tôi cũng muốn ra ngoài. ”
Phàn Kỳ tập trung chọn giày, nguyên chủ không có một đôi giày thể thao nào, cô lại không quen đi giày cao gót, thật sự là hại c.h.ế.t cô rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-4-5-6.html.]
Cô cũng không cân nhắc xem đi đôi giày thì ổn, lấy một đôi giày mà nguyên chủ thường hay mang, cầm túi xách đi tới cửa đóng lại.
Đây là tòa nhà cao tầng dạng nhà ống, tòa nhà cao 36 tầng, Đông Nam, Tây Bắc bao quanh bốn phía, có giếng trời ở giữa, diện tích mỗi dãy phòng không quá 20m vuông, hàng chục hộ dân được xâu thành một chuỗi, đều dùng chung một hành lang, giữa hành lang có một sảnh thang máy.
Phàn Kỳ đi đến sảnh thang máy, lúc này đang là giờ cao điểm, trong tòa nhà có rất nhiều cư dân, hầu như tầng nào thang máy cũng dừng, tốc độ không nhanh nên Trần Chí Khiêm ra ngoài sớm hơn cô, nhưng lúc này vẫn đang đợi thang máy.
Cô đến rất đúng lúc, thang máy vừa mở ra, cô vội vàng đi vào. Trần Chí Khiêm là người vào trước, đứng ở góc bên trong, Phàn Kỳ thì đứng bên cạnh.
Trong ký ức nguyên chủ không hề muốn người khác biết cô đã kết hôn, thỉnh thoảng ông bà trong khu nhà hỏi thăm, cô sẽ nói Trần Chí Khiêm là anh trai mình, hai người ít khi nói chuyện với nhau ở bên ngoài, theo lời nguyên chủ là đừng ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô. Phàn Kỳ cảm thấy như vậy cũng tốt, tránh những cuộc trò chuyện khó xử.
Phàn Kỳ đứng dựa vào thành tường, thang máy đi xuống tầng 12, sau khi một người đàn ông đầu hói mập mạp khoảng bốn mươi tuổi bước vào, thang máy vẫn còn chỗ nhưng anh ta chen về phía Phàn Kỳ, thậm chí dựa vào người cô, Phàn Kỳ nhìn anh ta, chỉ thấy anh ta nheo mắt nhìn n.g.ự.c cô.
Chương 6:
Phàn Kỳ cúi đầu xác nhận vị trí bàn chân của đối phương, cô đang mang một đôi giày cao gót nhọn, đạp một cái chắc chắn có thể khiến tên biến thái này nhớ mãi.
Cô vừa định nhấc chân lên thì một bàn tay ấm áp chạm vào cánh tay cô, ngay lập tức bị Trần Chí Khiêm kéo vào một góc, anh dùng lưng che đi ánh mắt của người đàn ông khốn nạn đó.
Thang máy đến tầng trệt, Trần Chí Khiêm đi ra người trước, Phàn Kỳ nhanh chóng đi theo ra ngoài đứng trước mặt anh: “Cảm ơn!”
Lời khách sáo của anh hoàn toàn không nằm trong dự đoán của anh, anh ngập ngừng nhìn cô, Phàn Kỳ bị anh nhìn trở nên bối rối, cúi đầu nhìn quần áo của mình.
Phàn Kỳ cho rằng ăn mặc là tự do, mình mặc như này chỉ không cảm thấy thoải mái, chứ không có gì không ổn.
Anh hít sâu một hơi: "Tôi nói với em thêm một lần nữa, bữa tiệc thân mật kia, em đừng đi nữa. Đừng đi sai bước, rồi bước nào cũng sai. "
Anh cho rằng cô còn muốn đến buổi tiệc thân mật đó? Phàn Kỳ lắc đầu: "Tôi không đi, tôi muốn mua thêm mấy bộ quần áo. "
Nghe vậy, Trần Chí Khiêm dường như nhẹ nhõm, anh lấy ví ra rút hết những tờ một trăm tệ bên trong đưa cho cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn số tiền được bàn tay thon dài trắng trẻo đưa tới, cô tự hỏi: Anh ta sẽ không cho rằng cô nói đi mua quần áo là để xin tiền anh ta đấy chứ? Cô nhớ lại một chút, phát hiện hình như đúng là vậy thật.
Không biết là do vị đạo diện này cố ý chèn ép, hay là do bây giờ có quá nhiều nghệ sĩ từ Đại Lục đến Hồng Kông phát triển, nguyên chủ khi ký hợp đồng với công ty đã đưa cho cô mức lương tháng thấp nhất hàng tháng là 400, hơn nữa nếu như quay ít hơn khoảng thời gian quy định thì sẽ bị trừ tiền, những vai diễn của nguyên chủ có thể kiếm được rất ít tiền, thỉnh thoảng có thể nhận được ba hoặc bốn ngàn một tháng, hầu hết các tháng đều không tới 1000.
Quảng cáo tuyển dụng trên báo nói lương bảo vệ một tháng là 2000 tệ, cho dù nhà là ba mẹ Trần mua bằng vàng thỏi, không cần trả tiền thuê nhà, nhưng thu nhập của nguyên chủ rất ít chắc chắn sẽ không đủ. Bình thường, cô nói điều này với Trần Chí Khiêm chỉ để xin anh tiền, hơn nữa cô còn yên tâm sử dụng, trong lòng cô, mạng của Trần Chí Khiêm là do nhà họ Phàn cứu, cho cô chút tiền đó có đáng là gì?
Cô căn bản chưa bao giờ nghĩ rằng phần lớn tài sản của nhà Trần đã bị tiêu tán trong những năm đó, những thứ này là tài sản duy nhất, mà Trần Chí Khiêm vì duy trì cuộc sống của hai người, vẫn luôn làm việc bán thời gian ngoài giờ việc học. Nếu anh ra ngoài bây giờ, có lẽ là đi làm, đúng không?
Phàn Kỳ lắc đầu: “Không cần, tôi lấy được tiền đóng phim rồi, tổng cộng 20. 000 đô la Hồng Kông, ngoài ra chụp hình tạp chí cũng lấy được 2000 tệ, tôi có tiền. ”
“Được rồi, tôi đi trước đây. ”
Trần Chí Khiêm lấy lại tiền, băng qua đường để đi tàu điện ngầm, Phàn Kỳ bắt xe buýt qua hai trạm dừng đến khu thương mại gần đó.
Khi xuống xe nhìn thấy logo to tướng của một thương hiệu quen thuộc, Phàn Kỳ đi thẳng về phía trước, đi được nửa đường cô mới nhận ra, mình không còn là khách quen của danh sách giao dịch Long Hổ nữa, và không thể mua bất cứ thứ gì mà cô muốn nữa.
Mặc dù cốt lõi của cách điều hành vẫn như cũ, nhưng phương thức giao dịch và thu nhập thông tin của thời đại này quá khác so với mấy chục năm sau, cô vẫn cần thời gian để làm quen và thích ứng với thị trường này, tiền vẫn nên tiết kiệm một chút.