Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 469
Cập nhật lúc: 2024-10-17 21:06:47
Lượt xem: 17
“Ừ.” Đột nhiên Phần Kỳ cảm thấy có lỗi với Liêu Nhã Triết, liệu có phải cô ấy đã vô tình làm mất đi một người bạn tốt hay không? Khi hai người còn đang mải mê nói chuyện thì họ đang đi ngang qua một con đường lớn, nơi có một tòa nhà đã bị sập và có rất nhiều người đang tụ tập ở xung quanh.
“Hình như không giống như vừa bị phá hủy đúng không nhỉ? “Phàn Kỳ không nghĩ là nó bị phá hủy.
Hứa Diệu Nhi nhìn vào kính chiếu hậu: “Tôi không biết!”
Phàn Kỳ có hơi tò mò nhưng rồi cũng đi qua nó.
Khi xe của hai người vừa đến cổng thì mợ vừa nhìn thấy xe một cái liền nhanh chóng chạy tới mở cửa.
Phàn Kỳ nói với Hứa Diệu Nhi: “Đây là mợ của tôi, bà ấy không nói tiếng Quảng Đông, chỉ biết nói tiếng địa phương của chúng tôi là tiếng Thượng Hải.”
“Ồ, vậy cách chào hỏi trong tiếng bản địa của cô nói như thế nào?”
“Tôi cũng không chắc lắm, Trần Chí Khiêm biết nhưng tôi thì chỉ nói tiếng Thượng Hải, bà ấy có thể nghe hiểu được.”
“Dạy tôi đi, nói chào dì, chào chú như thế nào?” Diệu Nhi hỏi.
Phàn Kỳ dạy cho cô ta: “Chào dì, chào chú.”
Hứa Diệu Nhi nhanh chóng ghi nhớ và đi theo Phàn Kỳ xuống xe, sau đó, cô ta chào dì của cô bằng một phương ngữ Thượng Hải rất sai mà cô ta vừa mới học được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-469.html.]
Dì cũng đáp lại: “Chào em gái!”Phần Kỳ dịch cho Hứa Diệu Nhi: “Ở chỗ của chúng tôi, con trai và con gái được gọi là em trai, em gái”
“Ồ, thật luôn? Nghe thân thiện thế!”Khi họ vừa vào nhà thì đã thấy cậu cũng gọi Hứa Diệu Nhi như lúc nãy mợ vừa gọi khiến cho cô ta có hơi xấu hổ.
Phàn Kỳ nhận ra xe của Trần Chí Khiêm đang chạy vào: “A Khiêm cũng về rồi, mình đi ăn.” Trần Chí Khiêm vừa vào cửa thì nhìn thấy Hứa Diệu Nhi nên anh cũng gật đầu chào: “Diệu Nhi, xin chào!”
“Chào anh!”Phàn Kỳ ra hiệu cho Diệu Nhi đến và ngồi xuống, sau đó cô nói: “Mấy ngày hôm nay, mợ chủ yếu nấu theo khẩu vị của chỗ chúng tôi, cô ăn thử xem.”
Sau khi mời Diệu Nhi ăn cơm thì Phàn Kỳ cũng vừa ăn vừa nói: “Hôm nay, khi em đi ngang qua phố Vân Hàm thì thấy có một tòa nhà dường như đã bị sập, xung quanh còn có rất nhiều người.”
“Anh cũng có thấy, đó là tòa nhà Hàm Thủy từ những năm sáu mươi.” Trần Chí Khiêm nói. “Trên đường anh trở về, đã có tin tức nói rằng hầu hết cư dân ở đó đều đã thoát ra khỏi trước khi nó sập, nhưng cũng đã ước tính có khoảng năm đến sáu người bị mắc kẹt.”
“À?” Phàn Kỳ thốt lên một cách ngạc nhiên, cậu và mợ nhìn bọn họ.
Hứa Diệu Nhi nói: “Không phải là tòa Hàm Thủy đã được phát hiện từ rất lâu và đã được giải quyết triệt để rồi sao? Tại sao bây giờ vẫn còn một tòa?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đó là một dự án nhà ở của chính phủ, nhưng vào thời điểm đó nó đã gặp rất nhiều trở ngại nên chỉ có thể xác định được 26 tòa nhà bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Tòa nhà này là một ngôi nhà tư nhân từ những năm sáu mươi của thời Đường. Có khá nhiều tòa nhà cũng giống như vậy.”
Phàn Kỳ không hiểu họ đang nói về cái gì, Trần Chí Khiêm thấy thế thì giải thích cho cô: “Hồng Kông đã gặp phải tình trạng thiếu nước ngọt từ lâu, chưa kể đến nước đều phục vụ cho mục đích xây dựng. Mãi đến sau này khi dẫn được nước từ biển Đông thì vấn đề thiếu nước mới được giải quyết.
Đặc biệt là vào những năm sáu mươi, thời điểm này là thiếu nước trầm trọng nhất, nước máy thường sẽ bị ngắt trong ba đến bốn ngày, các công trường nếu muốn xây dựng thì buộc phải đào giếng, nhưng làm vậy lại rất tốn kém.
Vì vậy một số nhà bất động sản đã chọn cách trộn nước biển với xi măng. Việc đó dẫn đến các ion clorua có trong nước biển đã ăn mòn thép ở bên trong khiến cho chúng trở nên giòn như tre chỉ sau một thập kỷ. Từ đó các bức tường bắt đầu trở nên loang lổ và tòa nhà cũng trở nên nguy hiểm.”