Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-10-07 23:33:15
Lượt xem: 16
Anh nói: "Sao lại thơm thế? Em nấu gì vậy?”
Nghiêm Tương ở trong sân ngẩng đầu, mắt sáng ngời: “Là tóp mỡ! Bố, tóp mỡ rất thơm! Mẹ làm cho bố ăn đi! Ăn rất ngon đó!”
Kiều Vi buông xẻng xuống, dùng đũa gắp một miếng chấm muối, giơ chiếc đũa đến trước mặt Nghiêm Lỗi: “Há miệng.”
Nghiêm Lỗi nghe lời há ra, bị một miếng tóp mỡ lấp miệng. Lúc Kiều Vi lấy tóp mỡ đã cố ý chọn một miếng có mỡ, có nạc, giòn rụm, trong miệng đầy hương thơm.
Nghiêm Lỗi nuốt hết: “Thêm một miếng nữa.”
Kiều Vi lại đút cho anh một miếng.
Ảo giác à? Sao cô có cảm giác các đường nét trên mặt anh đều trở nên dịu dàng hơn nhỉ?
Mấy loại lúc mới gặp là “lạnh lùng”, “nghiêm nghị”, “lạnh nhạt” không còn nữa. Miệng anh nhai, mắt anh lại nhìn cô.
Hình như nhiệt độ trong bếp tăng lên.
Đào Hố Không Lấp team
Kiều Vi “a” một tiếng, phá hủy bầu không khí!
Cô xoay người lại, bỏ chiếc đũa xuống, rồi nhặt cái xẻng đảo đồ ăn: “Suýt nữa thì cháy! Mau đi ra đi! Đừng gây thêm rắc rối cho em!”
Nghiêm Lỗi cười đi ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-117.html.]
Anh lấy quyển sách, ngồi trên ghế tre nhỏ dưới mái hiên để đọc, ngầng đầu có thể thấy con trai đang chơi trong sân, nghiêng đầu có thể nghe thấy vợ mình đang bận rộn trong bếp.
Anh lật từng trang, cảm thấy rất thoải mái.
Đến khi Kiều Vi kêu lên “ăn thôi”, anh vội vàng lấy thẻ kẹp lại, đi đến hỗ trợ.
Trên bàn cơm, anh nói với Kiều Vi: “Anh đã hỏi người để làm đồ kia cho em, có thể làm được, nhưng gỗ cần phải sơn dầu.”
“Chống phân hủy đúng không?” Kiều Vi nói tiếp.
Nghiêm Lỗi nhìn cô: “Cái gì em cũng biết.”
Thật ra cũng chỉ là kiến thức bình thường, nhưng đừng coi thường chuyện truyền bá thông tin. Đối với người thường tiếp xúc nhiều thông tin thì sẽ biết rất nhiều kiến thức. Nhưng những người được tiếp xúc ít thông tin thì có thể chưa nghe nói bao giờ.
Cho dù là ở thời đại bùng nổ thông tin vẫn có thể gặp được rất nhiều người thiếu hiểu biết trên mạng. Chưa kể đến thời đại truyền thông tin bằng việc gào thét này.
Nhưng Nghiêm Lỗi lại tự nhiên cho rằng đó là “trình độ văn hóa của cô cao”, “quả nhiên là người trí thức”.
“Còn khen em, khen biện pháp em nghĩ ra rất tốt.” Anh xới cơm, khen ngợi cô.
Kiều Vi phát hiện tính cách Nghiêm Lỗi rất tốt, có lẽ vì làm cán bộ, quen chỉ huy binh lính dưới quyền, nên anh không ngại khen ngợi và khẳng định người khác.
Điều này chứng minh anh là một người tốt, có thể thấu hiểu, dễ khai thông.
“Không có gì đâu, chỉ là nguyên lý đòn bẩy, tiết kiệm được sức lực hơn mà thôi.” Kiều Vi khiêm tốn nói.