Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 176
Cập nhật lúc: 2024-10-13 16:07:23
Lượt xem: 7
Chuẩn bị một chút, ba tháng sau có thể kết hôn, lâu hơn chắc cần nửa năm, nhưng bình thường sẽ không lâu lắm.
Như vậy ở thời đại này xem như là yêu đương tự do, nó không tính là ép duyên.
Lâm Tịch Tịch hơi bất ngờ: “Anh không phải tài xế sao?”
Hình như người tài xế này không phải cấp dưới của cậu cô ta, sao cũng tới tham gia hội học tập chứ?
Đoàn trưởng Triệu đã dặn, đồng chí Tiểu Lâm không biết hôm nay là buổi xem mắt. Tài xế Trương cười hì hì: “À… tài xế cũng phải học tập mới có thể tiến bộ.”
Cậu ta cũng giữ bí mật không nói toạc ra, lỡ nói rõ, trong lòng Tiểu Lâm có ý tưởng, coi trọng người khác thì phải làm sao.
Lâm Tịch Tịch không nghĩ nhiều, còn cảm thấy đây là một cơ hội tốt.
Cô ta nhìn giao lộ, lo lắng cậu và người của cậu sắp tới khiến cô ta không tiện nói chuyện với tài xe Trương, cô ta nhiệt tình nói: “Không cần chờ, anh đi theo tôi trước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-176.html.]
Đào Hố Không Lấp team
Lâm Tịch Tịch không chỉ xinh đẹp, hơn nữa đoàn trưởng Triệu đã sớm khoác lác cô ta rất giỏi giang rất hiền lành. Xuất thân của cô ta cũng tốt, cả nhà đều làm nông.
Đặt ở đây, chính là đối tượng kết hôn tuyệt vời trong cảm nhận của mọi người.
Không giống với cô vợ thành phố của đoàn trưởng Nghiêm, tuy cũng rất xinh đẹp, nhưng lại là tấm gương tiêu cực cho toàn quân khu khi tìm bạn đời. Kể cả Chính ủy cũng từng bí mật nói với đám thanh niên bọn họ: “Năm đó tôi không khuyên được Tiểu Nghiêm, tôi rất hối hận, tôi phải nói với các cậu, điều đầu tiên khi cưới vợ là phải chăm chỉ, có năng lực!”
Lâm Tịch Tịch là nữ chính của tác phẩm này, cô ta vốn được thiết lập là người được hoan nghênh, được theo đuổi.
Quả nhiên Tiểu Trương ước gì có thể chung đụng riêng với cô ta nhiều hơn, nghe vậy lập tức hớn hở đuổi theo.
Linh hồn của Lâm Tịch Tịch có tuổi, đương nhiên là không khẩn trương khi đối mặt với người trẻ tuổi, nói chuyện thân thiện như bác gái.
Nhưng Tiểu Trương đâu biết chân tướng, những gì cậu ta nghe thấy nhìn thấy là cháu gái của đoàn trưởng Triệu có vẻ nhiệt tình với cậu ta. Cậu ta mừng thầm, hỏi gì đáp nấy.
Lâm Tịch Tịch dẫn Tiểu Trương rẽ vào góc đường, làm như vô tình nói: “… Bọn họ lên tỉnh đều do anh lái xe sao, vậy có phải lần trước đoàn trưởng Nghiêm đi đón dì Kiều cũng là anh đi không?”
Tiểu Trương lập tức ưỡn n.g.ự.c nói: “Đương nhiên là tôi. Tôi thường xuyên đi tỉnh, nếu cô cần gì, cứ việc nói cho tôi.”