Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 55
Cập nhật lúc: 2024-10-05 23:16:44
Lượt xem: 19
Hiển nhiên sau một ngày điều chỉnh, Lâm Tịch Tịch đã chấp nhận việc Kiều Vi còn sống, cô ta đưa bé Năm cõng trên lưng cho chị Dương, mỉm cười gọi: "Dì Kiều."
Ánh mắt lấp lánh.
Kiều Vi cũng không khách sáo đáp “ừ”.
Đào Hố Không Lấp team
Khoảnh khắc cái gùi buộc đứa bé được cởi ra, Kiều Vi nhìn thấy rõ vẻ mặt được giải thoát của Lâm Tịch Tịch. Điều này cho thấy cô ta không hề “tuổi trẻ, không mệt” như cô ta khẳng định.
Bé Năm đã hai tuổi, khá nặng.
Có tài thật.
Cõng một đứa trẻ lớn như vậy trên lưng, đi bộ đến chợ nông sản rồi lại quay về, còn phải để mắt đến một cậu bé tung tăng nhảy nhót khác, sao có thể không mệt được.
Lâm Tịch Tịch đang tự tạo cho mình một nhân cách "yêu trẻ con".
Điều này cho thấy dù biết Kiều Vi còn sống, cô ta vẫn không từ bỏ người đàn ông đã có con trai là Nghiêm Lỗi. Dù sao cổ phiếu này có tiềm năng rất lớn trong tương lai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-55.html.]
Cậu bé được Lâm Tịch Tịch dắt về là con trai thứ tư của chị Dương, gọi là Quân Tử, năm tuổi. Nhìn thấy Nghiêm Tương, cậu bé buông tay Lâm Tịch Tịch ra chạy tới: "Nghiêm Tương!"
Đứa trẻ này thoạt nhìn còn cao hơn Nghiêm Tương một cái đầu, thằng bé đi tới kéo Nghiêm Tương: “Đi, chúng ta đi chơi!”
Nghiêm Tương còn chưa nói lời nào, chị Dương đã tát con mình một cái: "Đừng gây sự. Con nhìn đồ Nghiêm Tương đang mặc đi, sao có thể đi chơi với con."
Tuy rằng không có ác ý, nhưng trong lời nói lại mang theo sự giễu cợt.
Quân Tử đang mặc một chiếc áo ba lỗ và quần đùi, hai cánh tay nhỏ trần trụi đen nhánh. Vài chỗ trên lưng chiếc áo kia đã được may lại, trên quần đùi cũng có một miếng vá.
Ngay cả gia đình cán bộ cũng không có điều kiện nuôi nhiều con cái. Đặc biệt là con trai, cực kỳ tốn quần áo. Đều là đứa lớn mặc sau đó cho đứa thứ hai mặc, đứa thứ hai mặc rồi đưa cho đứa thứ ba, duy trì cho đến đứa cuối cùng, vậy mới xem như tận dụng tốt nhất.
So ra, Nghiêm Tương thực sự vừa trắng vừa mềm, hơn nữa còn ăn mặc như một thiếu gia.
Vừa nghĩ tới đây, Lâm Tịch Tịch đã mỉm cười nói: "Nghiêm Tương của chúng ta nhìn giống như tiểu thiếu gia."
Đây cũng không phải lời hay gì. Chỉ có con trai của nhà tư sản và địa chủ mới là tiểu thiếu gia.
“Đồng chí Tiểu Lâm.” Sắc mặt Kiều Vi trở nên nghiêm túc: “Tôi biết đồng chí mới từ nông thôn tới đây, vẫn đang khao khát cuộc sống sa đọa của tầng lớp địa chủ ngày xưa. Nhưng đồng chí phải hiểu rằng, mỗi đường kim mũi chỉ của chúng ta có ngày hôm nay là quốc gia cho."