Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 67

Cập nhật lúc: 2024-10-05 23:20:09
Lượt xem: 11

Nghiêm Tương đứng một bên hỏi: “Có đun nước không ạ?”

Ngược lại đã nhắc nhở Kiều Vi. Uống nước đun sôi để nguội rất phiền, phải đun sôi nước lên rồi lại để nguội. Buổi sáng khi cô tỉnh dậy thì trên bàn đã có vài bình nước đun sôi để nguội, nhiều hơn tối qua, hẳn là sáng sớm Nghiêm Lỗi đã đun nước để nguội rồi mới đi.

Cô đi lấy một ấm nước đặt lên bếp, cẩn thận dặn dò Nghiêm Tương: “Con đừng đụng vào nhé, bếp và ấm nước đều rất nóng, đừng để bị bỏng.”

Nghiêm Tương ngoan ngoãn đồng ý.

Kiều Vi quay lại phòng sách, nhìn Nghiêm Tương đang chơi một mình bên ngoài. Loại nhà có sân này tốt thật, đóng cổng vào là trẻ con có thể chơi trong sân, người lớn có thể nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, không sợ nguy hiểm cũng không sợ bị lạc.

Kiều Vi lấy trong ngăn kéo ra một chồng giấy viết thư trắng, loại có chữ "Quân đội" trên đó. Cô chống bút, suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu vẽ.

Đào Hố Không Lấp team

Cô phải sắp xếp lại một số chuyện mà cô cần phải cân nhắc cho cuộc sống mới của mình.

Tới khi vẽ xong, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ve sầu đang kêu phía xa xa, không có tiếng ô tô gầm rú.

Nghiêm Tương là một đứa trẻ cực kỳ trầm tính, cậu bé tự ngồi dưới đất chơi một mình, sẽ không luyên thuyên như những đứa trẻ khác. Cậu bé lặng lẽ cầm một đống sỏi rải tới rải lui trên sân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-67.html.]

Thời gian chầm chậm trôi đi, tựa như không việc gì phải vội vã cả.

Có lẽ thời đại này chính là như vậy...

Căn nhà Ô Ngõa mấy gian, trong sân có một đứa trẻ.

Quần áo trên dây phơi bay phần phật trong gió.

Cô vẫn còn cơ thể trẻ trung và khỏe mạnh.

Giờ phút này, Kiều Vi cảm thấy vô cùng hài lòng với cuộc sống trước mắt: Cô không phải bôn ba vì mấy đồng bạc lẻ, cũng không đau ốm triền miên sắp chết, nửa đêm nằm đếm bước chân của y tá trên hành lang, tính xem khi nào cuộc đời mình sẽ kết thúc.

Nghiêm Tương ngẩng đầu nhìn mặt trời, đứng dậy chạy tới dưới cửa sổ, kiễng chân với lên bệ cửa sổ: “Mẹ ơi, trưa nay chúng ta ăn gì thế?”

"Ồ? Mấy giờ rồi?" Kiều Vi đi đến phòng khách nhìn đồng hồ vai bò 555 trên bàn: "Đã hơn mười một giờ rồi à."

Nước bên ngoài cũng đã sôi sùng sục. Kiều Vi dùng giẻ lót tay xách ấm nước bỏ xuống dưới gầm bàn nhỏ cho nguội bớt rồi dùng ghế gỗ chặn lại để trẻ con chạy qua không va vào kẻo lại bỏng.

Bếp lò đậy kín, lửa cháy âm ỉ, Kiều Vi xắn tay áo lên, đeo tạp dề chuẩn bị nấu cơm.

Loading...