Tháp Vong Nhi - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-04-18 17:10:22
Lượt xem: 769
Ba im lặng ôm chặt lấy mẹ.
"Được rồi, được rồi, không phải đã có Diệu Tổ rồi sao…"
Diệu Tổ là ai?
Tôi thẫn thờ đứng đó, như một người ngoài cuộc không liên quan gì đến gia đình này.
Mẹ kéo lấy cánh tay ba đánh liên tục, rõ ràng là đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Đều là tại nó! Đều là tại Khương Cửu!”
Khương Cửu.
Nghe đến cái tên này, sâu thẳm trong tim tôi dường như có gì đó rung động.
Như vết m.á.u vì bị người ta xé toạc một mảng, âm thầm đau đớn nhưng lại rất mãnh liệt.
Tôi mơ hồ nhìn thấy một cậu bé khác đang đứng trước mặt tôi, khẽ mỉm cười đưa cho tôi một bó hoa dại trắng như tuyết.
Cậu ấy nói: "Tuế Tuế, chúng ta cùng đến trường thôi."
Nốt ruồi son nơi khóe mắt cậu ấy đỏ như máu.
"Phải, phải, ít nhất vẫn còn Diệu Tổ.” Mẹ tôi lẩm bẩm, “Sức khỏe của nó rất tốt, đây đều là nhờ Phật Tổ phù hộ.”
Mẹ quay sang em trai đang chơi dưới đất, sau đó bế nó lên.
Em cảm thấy khó chịu, bắt đầu khóc ầm ĩ.
Ba ngồi một bên châm điếu thuốc hút.
Con chó Đại Hoàng nhà tôi từ ngoài chạy vào. Trong miệng ngậm theo một cục xương, nó chạy đến ngọn đèn dầu bên giếng trời ngồi xuống rồi quẩy đuôi.
Tôi bước tới, xoa đầu nó.
Sau đó tôi phát hiện, thứ nó đang ngậm vốn không phải xương cốt gì cả.
Đó là một đoạn cánh tay của trẻ sơ sinh.
Tôi nhìn vào cánh tay đó, đột nhiên cảm thấy bên tai vang lên tiếng chuông khánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-vong-nhi/chuong-6.html.]
Như thể có ai đó vừa đánh chuông vào tai tôi, ngay sau đó vô số mảnh vỡ ký ức đổ xuống như bông tuyết.
Trong ký ức đó có tôi, có Khương Cửu, còn có ba mẹ tôi.
Tôi lơ lửng trong không trung, không khí xung quanh giống như dòng nước, cuộn trào mãnh liệt quấn chặt lấy tôi, rồi nổ rền vang.
Đại Hoàng đứng dậy lùi về sau, nó nhe răng sủa tôi hai tiếng.
Tôi loạng choạng bước tới, cố chạm vào nó một lần nữa, nhưng các ngón tay của tôi lại lướt qua cơ thể nó.
"Mẹ ơi!" Tôi ngẩng đầu hét lên.
Mẹ không để ý đến tôi.
Mẹ bế em trai đi đi lại lại, ngâm nga trong miệng một bài hát quen thuộc.
Tôi đứng trong nhà, lại đứng bên ngoài ngôi nhà.
Tôi đã hiểu vì sao trong nhà lại không có gương.
Họ sợ tôi nhìn thấy bản thân mình.
Hay nói cách khác, họ sợ tôi không nhìn thấy bản thân trong gương.
Sáng sớm hôm sau, thôn Nhã bắt đầu bằng một cơn mưa nhỏ.
Tôi đi lên sườn núi, từ xa đã nhìn thấy Khương Cửu đứng bên tháp Bảo Đồng thổi sáo lá.
Bên cạnh cậu ấy có vài làn khói trắng mờ ảo mà tôi chưa từng nhìn thấy trước đây.
Tôi đi qua đó, dừng lại cách cậu ấy một khoảng không xa, gọi tên cậu ấy.
Cậu ấy quay đầu nhìn tôi, trên mặt vẫn không có chút cảm xúc nào. Nước mưa làm ướt lông mi và quần áo, khiến cậu ấy trông giống như một chú cún con không nhà.
Khương Cửu nói: "Xem ra cậu đã nhớ lại rồi."
"Phải."
Tôi nhớ ra rồi.
Tôi vốn đã c.h.ế.t từ lâu.
Chết từ mười năm trước.