Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tháp Vong Nhi - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-04-19 14:22:07
Lượt xem: 397

Tôi không biết trước kia Khương Cửu đã nhìn thấy tất cả những chuyện này, cũng không biết trong mắt cậu ấy, rốt cuộc cảnh tượng địa ngục đó như thế nào.

Tôi nhớ rằng những người lớn trong thôn luôn nhắc nhở những đứa trẻ nghịch ngợm không được đến gần tháp Bảo Đồng, dường như đang sợ hãi điều gì đó.

Khương Cửu lại luôn cô độc một mình đi bộ bên tháp.

Họ thấy cậu ấy đùa giỡn với không khí, thỉnh thoảng lại bật cười rất vô tư, họ đều cho rằng cậu ấy giống như mẹ mình, đều là kẻ điên.

Bọn họ bắt nạt cậu ấy, mắng chửi cậu ấy, xem thường cậu ấy, dù có đánh cậu ấy cũng không đánh lại, có mắng cũng không cãi lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn họ, không nói một lời.

Cho đến khi tôi bắt đầu đứng cạnh cậu ấy.

Tôi nói: “Khương Cửu, cậu không cần sợ, tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu.”

Rõ ràng tôi đã quá ngây thơ không hiểu được ý nghĩa của từ mãi mãi, lại dễ dàng hứa một lời hứa mãi mãi như vậy.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Khương Cửu là con của một người đàn bà điên trong thôn.

Mẹ cậu ấy vốn không phải người trong thôn, nhưng bà ấy đã ở thôn Nhã rất lâu rồi, lâu đến mức tôi không nhớ lúc đầu bà ấy trông như thế nào.

Lúc nhỏ tôi đến nhà Khương Cửu chơi, từng nhìn thấy lưng và cổ tay bà ấy đầy vết sẹo.

Bà ấy ngây ngô ngờ nghệch, không muốn để tâm người khác, dường như có thế giới của riêng mình, chỉ khi nhìn thấy Khương Cửu trở về mới lộ ra vẻ mặt phức tạp khác thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thap-vong-nhi/chuong-8.html.]

Bà ấy luôn dùng âm thanh khàn khàn êm tai khi đọc sách, lời đọc phức tạp khó có thể hiểu được, vào thời điểm đó đối với tôi mà nói có chút khó chịu.

Sau này tôi mới biết, bà ấy đọc “Kinh Thi”.

“Như chuột có da, người không có lễ. Người không có lễ, không c.h.ế.t thì làm gì.”

Khương Cửu là một đứa trẻ thông minh từ nhỏ, cậu ấy không chịu nổi người cha suốt ngày rượu chè, càng không hiểu nổi gia đình trọng nam khinh nữ của tôi.

Nhưng chúng tôi đều biết, chúng tôi không thể giải quyết được.

Chỉ có thể chạy khỏi đây, chạy khỏi vùng núi này, tôi mới có thể thật sự là “tôi”.

Tôi rốt cuộc cũng không đợi được đến ngày đó.

Chúng tôi rốt cuộc cũng không đợi được đến ngày đó.

Khương Cửu bước đến trước mặt tôi, nắm lấy ngón tay tôi.

Bao nhiêu kỷ niệm chen lấn nhau ùa về trong đầu tôi.

Đó là ký ức của Khương Cửu.

Sau khi tôi chết, Khương Cửu đến nhà tìm tôi, bị ba mẹ tôi đóng cửa không tiếp.

Khương Cửu liên tục đập vào tường, sau đó khi đi đến bên cạnh tháp Bảo Đồng, cậu ấy phát hiện ra xác tôi.

Tôi đã nát vụn rồi.

Loading...