THẬT GIẢ NỮ THI - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-26 20:58:19
Lượt xem: 245
3.
Hôm đó, trên sân thượng, tôi tình cờ gặp hai người đàn ông đang nói chuyện.
Lúc đó tôi bực mình vì tìm hiểu cả buổi sáng mà không tìm được thông tin hữu ích nào.
Thế là tôi lên sân thượng một mình để thư giãn và hít thở.
Khoảng nửa giờ sau, có hai người đàn ông lặng lẽ bước lên sân thượng. Họ khóa cửa sân thượng và cảnh giác nhìn xung quanh.
Tôi nhỏ con và ẩn mình rất kỹ nên họ không để ý đến tôi.
Từ góc nhìn của tôi, tôi chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của một trong hai người đàn ông.
Người đàn ông này có thân hình cao lớn, vẻ mặt dữ tợn, những lời đầu tiên hắn ta nói đã làm tôi khiếp sợ đến mức tim suýt nhảy ra ngoài.
Hắn ta cau mày hỏi người đàn ông đối diện: “Chính anh đã nuốt một miếng mỡ lớn như vậy, anh không coi trọng “ám mộc” sao?”
Khi nghe đến từ “ám mộc”, tôi đã sốc đến mức tim đập mạnh.
Đó là một băng cướp mộ vô cùng bí ẩn.
Trên ngôi mộ tối tăm, cây cối phát triển.
Mỗi lần trộm một ngôi mộ, bọn chúng sẽ rải một lượng lớn hạt giống và chất dinh dưỡng vào khu vực mộ.
Những ngôi mộ đó ở nơi hẻo lánh, thường ở vùng nông thôn. Trong vòng vài tháng, hạt sẽ bén rễ và nảy mầm, phát triển thành bụi dày đặc.
Sự che giấu hoàn hảo nhất là hòa làm một với thiên nhiên.
Hầu như không thể phát hiện ra nó dưới vùng đất cỏ cây mọc um tùm, còn có một ngôi mộ cổ đã bị cướp.
Sau vài năm, cây cỏ trưởng thành. Rễ cây lao xuống lòng đất cũng có thể gây ra thiệt hại lần hai cho các ngôi mộ cổ.
Mấy năm trước đã khai quật được lăng mộ Dương Hầu nhà Tây Hán và lăng mộ tướng quân Phi Hổ nhà Tần.
Tất cả vì trộm mộ, mà gặp phải những tổn thất to lớn không thể xóa nhòa.
Không những vậy, để giảm thiểu rủi ro, tránh bị truy vết, họ chỉ giao dịch với người mua nước ngoài.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Trong vài năm qua, không dưới một nghìn di tích văn hóa quý giá đã bị rải rác ở nước ngoài.
Mặc dù liên tục phạm tội lớn nhưng họ hành động một cách kín đáo và bí ẩn.
Cảnh sát đã theo dõi trong nhiều năm nhưng không tìm thấy gì.
Nhưng đúng vậy, ai có thể ngờ rằng những tổ chức cướp mộ phi pháp này thực chất lại có thể liên quan đến Viện Khảo cổ học?
Người đàn ông quay lưng lại với tôi, cho dù nhìn trang phục của ông ta như thế nào, thì ông ta chắc chắn là người của Viện Khảo cổ học.
Cũng khó trách tin tức của Ám Mộc luôn có nhiều thông tin đặc biệt.
Mỗi lần luôn có thể là người đầu tiên cướp ngôi mộ, trước khi Viện Khảo cổ khai quật và bảo vệ nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/that-gia-nu-thi/chuong-2.html.]
Hóa ra trong viện có quỷ, ông ta vẫn luôn đưa mật báo cho họ.
4.
Người đàn ông quay lưng lại với tôi nghe câu hỏi của đối phương, bình tĩnh nói:
"Đó là ngôi mộ thực sự của Thành Dương Ly. Nếu bị điều tra, tôi cũng không thể bảo vệ được các người."
Người đàn ông hung dữ như cười như không: "Này, anh có chắc chắn đây là lăng mộ thật sự của Thành Dương Ly không?"
Đối phương nghe được lời nói của hắn, dùng giọng nghiêm túc hỏi hắn có ý gì.
"Chúng ta hợp tác lâu như vậy, tôi cũng sẽ không giấu anh." Người đàn ông hung dữ nói.
“Mấy tuần trước, người anh em bên dưới đã đào bới rất nhiều và mang ra một cuốn sách cổ.”
“Người biết cuốn sách này đã đọc qua và nói rằng nó được viết bởi một nghệ nhân từ thời nhà Lương.
“Cũng là một nghệ nhân tham gia trong việc xây dựng lăng mộ của Thành Dương Ly.”
"Hắn đã viết một bí mật trong cuốn sách."
Ánh mắt của hắn ta ranh mãnh, haes ta nói từng chữ:
"Về tính xác thực của bốn mươi chín ngôi mộ của Thành Dương Ly."
Người đàn ông phía sau chợt run lên, hỏi đối phương: "Anh muốn gì? Anh muốn gì?"
Người đàn ông vẻ mặt hung dữ đáp: "Một ngôi mộ hơn một nghìn năm."
Ông ta sẵn sàng gật đầu: "Được, thỏa thuận."
Sau khi hai người đạt được thỏa thuận xong, họ rời đi.
Chiều hôm đó, dưới vỏ bọc phỏng vấn, tôi đã đến thăm tất cả các khoa của Viện Khảo cổ học.
Tôi cố gắng tìm ra con chuột chũi đã thỏa thuận với người đàn ông có vẻ ngoài hung dữ qua giọng nói và quần áo của hắn.
Trời xanh không phụ lòng người, cuối cùng tôi đã tìm thấy ông ta.
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng địa điểm đó lại là văn phòng của viện trưởng.
Người đàn ông trước mặt trông có vẻ già hơn một chút. Chiếc áo sơ mi sọc nhàu nát sau khi giặt đã gần như trắng tinh.
Cả người trông thân thiện và tốt bụng.
Nhưng tôi sẽ không thừa nhận điều đó, dù là giọng nói, hình thể hay cách ăn mặc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta chính là người đàn ông ở phía sau sân thượng.
Có một tấm bảng tên được đặt trước chiếc bàn gọn gàng.
Tên và chức vụ của ông được viết ở trên: Trương Nghị Xa (Viện trưởng).