Thật Sự Chỉ Là Lười Chạy - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-09-21 17:05:02
Lượt xem: 1,552
Ta bị cắn vào gáy, không thể động đậy.
Ngày hôm sau tỉnh dậy đã là mặt trời lên cao, Tề Nghiên hiếm khi không lên triều, ôm ta ngủ ngon lành. Ta mệt quá, cả người không có sức, nhưng miệng vẫn còn sức, không khỏi lầm bầm: "Mệt c.h.ế.t mất..."
Hắn cười như lúc Giẻ Rách được ăn no căng bụng, "Nàng có ra sức đâu mà mệt?" Nói xong còn véo eo ta một cái, thật là ê ẩm.
Ta thẹn quá hóa giận, hét lên: "Giẻ Rách!"
"Vèo" một cái, Giẻ Rách đã bay lên giường, đáp chuẩn xác lên bụng Tề Nghiên, tiện thể còn cào nhẹ cổ hắn một cái.
Tề Nghiên: "..."
Ta đã trốn vào trong góc, thấy vậy vẫn bật cười, định bụng lát nữa sẽ thưởng cho Giẻ Rách một con cá.
Tề Nghiên mặt đen lại lôi Giẻ Rách xuống giường, sau đó đi tới nắm lấy tay ta, nheo mắt nói: "Diểu Diểu, lại đây."
Ta nuốt nước bọt, "Bệ hạ, cổ chàng còn đang bị thương..."
Hắn cong môi cười, "Chính là muốn nàng tới bôi thuốc cho trẫm, nếu không nàng nghĩ là gì?"
Ta: "..."
Mất một lúc lâu giúp Tề Nghiên bôi thuốc xong, hắn mới chậm rãi nói: "Thật ra trẫm chưa từng có ý định xử lý người nhà của nàng, ít nhất là với một vài người."
Ta: "?"
Vậy những lời ngày hôm qua đều là đang dọa ta thôi sao?
Tề Nghiên rõ ràng rất đắc ý với sự gian xảo của mình, cười đến mức muốn bị đánh, "Tam ca của nàng mấy hôm nữa sẽ được vào cung gặp nàng, nàng chuẩn bị một chút đi."
Ta sửng sốt, "Sao chàng biết..."
"Trẫm đều biết, Diểu Diểu." Hắn hôn lên mắt ta, "Nếu không phải trước đây hắn từng chăm sóc nàng, trẫm cũng sẽ không để Lương Chí Mẫn tha mạng cho hắn."
"Vậy còn phụ hoàng..."
Hắn trực tiếp hôn lên môi ta, sau đó mới nói: "Những kẻ đã từng sỉ nhục nàng, đều đã bị bắt giam rồi. Diểu Diểu, không cần phải để tâm đến bọn họ nữa, nàng đã gả cho trẫm, bây giờ chỉ cần nhìn một mình trẫm là được."
Ngày hôm đó, sự điên cuồng của Tề Nghiên bắt đầu lộ ra, mà ta vẫn chưa nhận ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/that-su-chi-la-luoi-chay/chuong-12.html.]
10
Sau trận chiến giữa Tề quốc và Ân quốc, Lương Chí Mẫn chiến thắng trở về, danh tiếng vang xa, ngay cả dân chúng cũng có không ít người ca ngợi tỷ đệ nhà họ Lương.
Tề Nghiên vì muốn mở tiệc chiêu đãi các tướng sĩ, nên đã đặc biệt thiết yến, chỉ dẫn theo một mình Lương Tri Ý, còn ta, Hoàng hậu này, thì đương nhiên ở hậu cung chờ gặp tam ca.
Trong số huynh tỷ muội, tam ca là người thân thiết với ta nhất. Mẫu phi của huynh ấy và mẫu thân ta có quan hệ rất tốt, vì vậy sau khi mẫu thân qua đời, huynh ấy đã rất chăm sóc ta, nhưng hoàng tử nhiều, tranh giành quyền lực khốc liệt, huynh ấy lại có bản tính hiền lành, vì vậy thường xuyên chịu thiệt thòi, có thể làm được cũng rất hạn chế.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc ta thân thiết với huynh ấy.
Năm đó khi quốc sư phán ta là hồng nhan họa thủy, huynh ấy đã từng tấu trình với phụ hoàng, nói không nên mê tín những lời đồn đại như vậy.
Phụ hoàng lúc đó đang thưởng thức vũ điệu, nghe vậy liền tỏ vẻ chán ghét: "Từ khi nó được sinh ra, Ân quốc ta liền gặp nhiều chuyện không may, có phải lời đồn đại hay không, ngươi cứ đi hỏi thử xem bá tánh Ân quốc có tin hay không."
Buồn cười thật, bá tánh Ân quốc đều tin sái cổ.
Hồi nhỏ ta từng ra khỏi cung dạo chơi, sau khi bị nhận ra thân phận, đã bị một số bá tánh nguyền rủa, cùng với những quả trứng gà và rau củ "thân thiện" chào hỏi.
Anan
Tam ca từ đó đã hoàn toàn thất vọng, vào ngày ta lên đường sang Tề quốc, huynh ấy thở dài: "Diểu Diểu, nếu có thể, đừng bao giờ quay trở lại, đất nước này đã mục ruỗng rồi."
Nhưng mặc dù đã mục ruỗng, khi Tề quốc tấn công, tam ca vẫn ngoan cường kháng cự, thề c.h.ế.t không hàng.
Gặp lại nhau, tam ca không khỏi đỏ hoe mắt, nghẹn ngào một lúc lâu mới nói: "Diểu Diểu, muội đều gầy... béo lên rồi."
Ta: "..."
"Đồ ăn Tề quốc tinh tế hơn Ân quốc, cho nên béo lên cũng là điều khó tránh khỏi." Ta cười, sai cung nữ bê thức ăn đã chuẩn bị sẵn lên.
Tam ca cẩn thận quan sát một lượt, gật đầu, "Quả thật."
Sau đó, việc đầu tiên khi hai chúng ta gặp lại, chính là ăn một bữa no nê.
Rượu no say, tam ca mới kể lại chuyện trước kia một cách tỉ mỉ.
Ngày Tề quốc tuyên bố tấn công, các đại thần Ân quốc liền tự động chia thành hai phe, một phe chủ chiến, một phe chủ hàng, cãi nhau mấy ngày liền. Đợi đến khi đại quân áp sát, triều thần văn võ cơ bản đều trở thành phe chủ hàng, chỉ còn lại một mình tam ca vẫn kiên quyết tử thủ, thậm chí còn tự ý điều binh ra tiền tuyến, giao chiến với Lương Chí Mẫn.
Hai người quả thực bất phân thắng bại, Lương Chí Mẫn còn nói, nếu không phải thời điểm không thích hợp, hai người có lẽ đã có thể trở thành tri kỷ. Chỉ tiếc, đáng tiếc...
Lúc phụ hoàng vội vã chạy đến đầu hàng, tam ca đang sát phạt đến mức đỏ cả mắt, áo giáp nhuốm đầy m.á.u tươi, xung quanh là xác c.h.ế.t la liệt.