Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thật Sự Chỉ Là Lười Chạy - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-21 17:01:56
Lượt xem: 1,830

Vậy tại sao Tề Nghiên lại đột nhiên nổi điên phong ta làm hoàng hậu?

Mọi chuyện phải bắt đầu từ vị đại thần dâng tấu xin Hoàng thượng nạp thêm phi tần.

Trước đây, cứ đưa một mỹ nhân vào cung là c.h.ế.t một người, các đại thần đều không dám mở miệng xin nạp phi nữa, nhưng bây giờ thấy một công chúa nước ngoài thất sủng như ta vẫn bình an vô sự lâu như vậy, tâm tư lại bắt đầu hoạt động trở lại.

Hôm đó, ta vừa mới đi đưa canh trứng, vị đại thần trung thành kia đã dâng tấu xong, nói rằng sau khi chiến loạn lắng xuống, mấy nước nhỏ bị sáp nhập cũng muốn đưa công chúa đến cầu hòa.

Có lẽ Tề Nghiên giải quyết xong việc nước cũng cảm thấy nhàm chán, nên đã đồng ý.

Sau đó, ta liền chạy đến trước mặt hắn 'nhắc nhở' một chút, để hắn nhớ rằng hậu cung cũng không phải không có ai.

Ta đoán hắn cũng thấy phiền phức, nên dứt khoát cho ta làm hoàng hậu, đỡ phải để đám đại thần kia cứ dâng tấu nói xem ai thích hợp làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ hơn.

Dù sao trước đây ta cũng đã "độc sủng hậu cung", đột nhiên một bước lên làm hoàng hậu cũng rất hợp lý.

Chỉ là, nhìn hai vị tân nương tử trước mặt đang ăn vận đỏng đảnh, ta cảm thấy hơi đau đầu.

Trời cao chứng giám, ta chỉ muốn an yên trồng rau nuôi gà, chứ không muốn quản lý hậu cung a...

Nhưng Tề Nghiên lại lấy vườn rau và chuồng gà ra uy h.i.ế.p ta, cho nên ta chỉ có thể cắn răng làm một hoàng hậu hiền lương thục đức cả ngày.

Đến tối, ta đã trở thành một 'phế nhân', vừa để Tiểu Thúy xoa vai bóp chân, vừa than thở: "Sao mũ miện của hoàng hậu Đại Tề các ngươi lại nặng như vậy?"

Ta thấy mũ miện của hoàng hậu nước Ân chúng ta rất nhẹ.

Chỉ có thể nói, quả nhiên là phong cách đại quốc, trọng lượng đại quốc.

Tiểu Thúy lại vui như mở hội, miệng cười toe toét: "Nương nương, điều này chứng tỏ địa vị của hoàng hậu rất vững chắc, hơn nữa như vậy, sau này cho dù có người muốn tranh sủng với người, cũng không thể đe dọa đến địa vị của người."

"Ban ngày nô tỳ thấy sắc mặt Lương phi không tốt, chắc chắn không phải người dễ đối phó, Thục phi thì có vẻ an tĩnh, nhưng nương nương cũng phải cẩn thận, chó cắn không sủa..."

Không biết nha đầu này còn nhỏ tuổi mà sao lại có 'máu' cung đấu mãnh liệt như vậy, ta nghe mà đau đầu, liền cắt ngang lời nó: "Gà tối nay đã cho ăn chưa?"

Tiểu Thúy: "Rồi ạ, nô tỳ đi ngay..."

Cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Sắp đi ngủ, Tề Nghiên đến, cũng không làm gì, chỉ ôm eo ta định ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/that-su-chi-la-luoi-chay/chuong-4.html.]

Trước khi ngủ, hắn vùi đầu vào cổ ta ngửi ngửi, đột nhiên hỏi: "Nàng đổi hương thơm rồi à?"

Ta sắp ngủ rồi, cố mở mắt ra nói: "Không có, thần thiếp chưa bao giờ dùng hương thơm, chắc là ban ngày gặp hai vị muội muội, dính mùi của họ thôi."

Ta có mùi cũng chỉ là mùi cải thảo thôi...

Ban ngày trên người Thục phi đúng là có mùi hương, thanh nhã dễ ngửi, nghe nói là bí phương gia truyền của nàng ta.

Tề Diễm lại không vui, kéo ta dậy: "Đi tắm."

"Thần thiếp đã tắm rồi." Ta ngáp một cái, cảm thấy hắn bị bệnh rồi.

"Đi gội đầu," giọng hắn nhàn nhạt nhưng không cho phép phản bác, "hoặc là trẫm không ngại kéo nàng tắm cùng."

Ta lập tức tỉnh ngủ, lại uể oải bò dậy, gội đầu qua loa, tóc còn ướt đã muốn ngủ tiếp, lại bị Tề Nghiên - người giám sát toàn bộ quá trình - kéo lại: "Qua đây."

Lúc buồn ngủ thật sự ta không thể nào cưỡng lại được, trời có sập xuống cũng không ngăn được ta ngủ.

Tề Nghiên dựa vào giường, ta cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, nghĩ một lúc, rồi cứ thế chui vào lòng hắn, trán áp vào n.g.ự.c hắn ngủ.

Trong lúc mơ màng hình như nghe thấy hắn thở dài, lấy khăn lông lau tóc cho ta.

Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến ta chứ? Ta ôm lấy 'lò sưởi' lớn ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tiểu Thúy nói với ta, Tề Nghiên đã miễn lễ thỉnh an hàng ngày, còn đặc biệt dặn dò Thục phi không có việc gì thì đừng đến cung của ta.

Ta vốn đã không muốn dậy sớm chỉ để nghe vài tiếng thỉnh an, nên rất vui vẻ đồng ý.

Nhưng Thục phi lại không vui, hết lời năn nỉ nói rằng nếu nàng ta không thể đến cung của ta, thì mong ta có thể đến cung của nàng ta ngồi chơi.

Anan

Ta không muốn đi, nhưng Tiểu Thúy cứ lải nhải bên tai ta: "Nương nương, đây chính là cơ hội tốt để ra oai a."

Ta đau đầu, đành phải mang theo một đĩa bánh đào hoa đến đó.

Thục phi tên là Lương Tri Ý, vốn là công chúa nhỏ nhất của nước Lương. Nghe nói sau khi nước Lương bị thôn tính, những người trong gia tộc nàng, nam nữ trưởng thành đều bị g.i.ế.c sạch, chỉ còn lại nàng và em trai nhỏ ở lại Lương huyện.

Bây giờ đã qua vài năm, nàng ta lại bị chính em trai ruột đưa vào cung.

Lương Tri Ý có vẻ đẹp của những cô gái vùng sông nước Giang Nam, dáng người mảnh mai, chỉ cần ngồi trong đình nghỉ mát thôi cũng giống như một bức tranh thủy mặc.

Loading...