Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thật Sự Chỉ Là Lười Chạy - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-09-21 17:03:08
Lượt xem: 1,787

Ta thấy nàng luyến tiếc, khăn tay xoắn hết lại, bèn nói: "Cũng không sao, cùng lắm nàng tìm con gà khác đền ta."

Giang Ninh Dao cắn môi, kiên quyết: "Không được, nương nương, thiếp nhất định bắt nó chịu trách nhiệm."

Ta đành nói: "Thôi được, cũng được."

Đến cung nàng xem mèo con, mới hiểu nàng kiên quyết vì sao. mèo con sinh ra xấu xí, đen thui, nàng ví như giẻ lau rách.

"Không biết mèo đực nào vô lương tâm gây ra, hẳn cũng xấu xí, hại Miêu Miêu thế này." Nàng phẫn uất.

Ta nhìn mèo con mãi, không thấy vậy, "Cũng đáng yêu mà, lớn lên cho ta nuôi nhé."

Giang Ninh Dao gãi đầu, "Vậy nương nương đặt tên cho nó?"

Ta vuốt cằm, "Nghe nàng, gọi là Giẻ Rách đi."

Giang Ninh Dao: "..."

Ta và Giang Ninh Dao cứ thế thân thiết.

Vì mèo con còn nhỏ, Miêu Miêu canh chừng, nên ta ít ra ngoài, thỉnh thoảng đến cung nàng.

Giang Ninh Dao lớn hơi tiểu thư, nhưng bản tính không xấu, dễ gần hơn Lương chiêu nghi. Quan trọng là, ta tặng bánh đào, nàng ăn còn nhiều hơn ta, ta thấy người này được. 

Nàng lắm lời, trước kia hẳn nói với mèo, nay ta đến, cứ kéo ta nói. Nàng bảo trước nghe đồn, tưởng ta là mỹ nhân rắn rết, thâm độc khó gần, nay mới biết tin đồn không thể tin.

Ta nghiêm nghị sửa nàng: "Cũng không phải hoàn toàn không thể tin."

Nàng ngẩn ra: "Hả?"

Ta nghiêm trang: "Ta đích thực là mỹ nhân."

Giang Ninh Dao: "..."

Thật ra, mẫu thân ta là người Tề quốc, vì dung mạo tuyệt trần, bị phụ hoàng cưỡng đoạt, làm phi tần, cuối cùng u uất mà chết. Các huynh đệ tỷ muội của ta, tuy có nét giống ta, nhưng không có mẫu thân xinh đẹp như vậy, nên dung mạo cũng không bằng ta. 

Năm ta cập kê, cái tên quốc sư c.h.ế.t tiệt kia bói cho ta một quẻ, nói ta là hồ ly tinh chuyển thế, hồng nhan họa thủy, chỉ có nước họa quốc ương dân, nhẹ hơn một chút thì cũng khắc phu khắc tử, thế là cả triều văn võ Đại Ân chẳng có ai dám cưới ta.

Phò mã tìm không ra, ta không cam lòng cứ thế mà thủ tiết bốn năm, thành bà cô rồi, cuối cùng bị phụ hoàng "thông minh tuyệt đỉnh" của ta đem gả cho Tề Nghiên.

Người ta nói hồng nhan họa thủy, ngay cả bà v.ú nuôi ta lớn cũng nói, dung mạo xinh đẹp này với ta mà nói chỉ e là tai họa, nhưng ta lại nghĩ, ai mà biết được có khi lại chuyển họa thành phúc thì sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/that-su-chi-la-luoi-chay/chuong-7.html.]

Ví dụ như bây giờ, ta có thể leo lên được ngôi vị Hoàng hậu, dung mạo này chắc chắn là có công lao.

Giang Ninh Dao đã dám ghét bỏ ta: "Thật là tự phụ, nói về dung mạo, ta vẫn thích Thục quý phi hơn, chỉ là tính tình nàng ta kỳ quái, ta thật sự không thể nào hòa hợp được."

Nói xong lại buôn chuyện với ta: "Ta nghe nói, Lương gia bọn họ vẫn luôn không an phận. Gần đây Thục quý phi không phải đang được sủng ái sao? Ta nghe nói chuyện này không thoát khỏi liên quan đến đệ đệ nàng ta."

Đệ đệ của Lương Tri Ý, nghe nói là người có chí lớn, vốn đã bị giáng xuống làm thứ dân, nhưng không biết bằng cách nào lại trà trộn vào quân đội, trong cuộc bình định bạo loạn gần đây lập được không ít chiến công, bây giờ coi như là một Thiếu tướng đường đường chính chính rồi.

Ta vừa gãi cằm con mèo, vừa cảm thán: "Quả là một câu chuyện đầy cảm hứng."

Giang Ninh Dao liếc ta một cái, "Này, ngươi không có suy nghĩ gì sao?"

"Suy nghĩ gì?"

Nàng ta dùng khuỷu tay huých huých ta, "Trước kia không phải ngươi được sủng ái nhất sao? Hiện tại bệ hạ đã lâu như vậy không đến tìm ngươi..."

Ta như lại nhìn thấy bóng dáng Tiểu Thúy, bất đắc dĩ nói: "Hậu cung không phải đều như vậy sao? Lo lắng nhiều như vậy làm gì, chẳng bằng ăn ngon ngủ kỹ, ngươi nói có đúng không, Giẻ Rách?"

Giẻ Rách: "Meo..."

Ta gật đầu, "Ngươi xem, nó cũng đồng ý với quan điểm của ta."

Giang Ninh Dao: "..."

Buổi tối lúc đi ngủ, ta vẫn nghĩ đến Tề Nghiên, không nhịn được hỏi Tiểu Thúy: "Bệ hạ đã bao lâu rồi không đến chỗ chúng ta?"

Anan

"Hơn một tháng rồi." Tiểu Thúy giật mình, "Nương nương, người sao đột nhiên hỏi chuyện này? Không phải bị sốt rồi chứ?"

Ta vỗ tay nàng ta ra, cười nói: "Ngươi mới bị sốt đấy, càng ngày càng không ra dáng lớn."

Nhưng mà sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, nửa đêm ta khó được tỉnh giấc, chỉ cảm thấy nóng đến phát hoảng, sờ thử xem, thì ra có người đang ôm ta, trong nháy mắt hồn vía lên mây, "Ai?"

Giọng nói lạnh nhạt quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, mang theo chút trêu chọc: "Làm ngươi tỉnh giấc rồi? Thật là hiếm thấy."

"Bệ hạ? Tối nay người không phải nghỉ lại Thính Vũ Hiên sao?" Ta thấy cửa sổ hé mở, thở phào nhẹ nhõm, "Bệ hạ trèo cửa sổ vào?"

Hắn cũng không ngại, "Ừ. Sao lại tỉnh? Mơ thấy gì à?"

"Nóng quá nên tỉnh dậy," Ta rất thành thật, nói xong còn đẩy hắn ra, "Bệ hạ, người dựa vào gần quá..."

Nóng ra một thân mồ hôi lát nữa lại phải tắm rửa, thật sự là quá mệt.

Tề Nghiên ngược lại siết chặt eo ta, thuận thế còn véo một cái, "Ưm" một tiếng, "Xem ra Hoàng hậu của trẫm gần đây sống rất tốt."

Loading...