Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thất Thố - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-01 00:29:02
Lượt xem: 2,825

Lúc Thái tử lưu lạc dân gian, đã kết làm vợ chồng với ta. 

 

Sau khi hồi kinh, lại không mang ta đi cùng.

 

Người người đều nói, Thái tử chê bai ta xuất thân quê mùa. 

 

Cho đến ngày yến tiệc trong cung, Minh Hoa Quận chúa ái mộ Thái tử, tranh giành vị trí thất bại, tiện tay túm lấy một cung nữ lạ mặt trút giận. 

 

Tiếng kêu thét thảm thiết vang ra, mọi người chạy đến, thấy Minh Hoa Quận chúa bị đánh bầm dập mặt mày.

 

Bên cạnh, còn có một thiếu nữ mặt lạnh cầm theo một cây gậy. 

"Kẻ nào to gan như vậy! Còn không mau bắt lấy!"

 

Thái tử mỉm cười ngăn cản mọi người:

"Mọi người bình tĩnh, đây là thê tử của ta, xưa nay vẫn luôn yếu đuối, không thể tự lo liệu.”

"Nàng học chút võ công quyền cước rèn luyện sức khỏe, vô tình trở thành Võ lâm minh chủ.”

"Tuy nhiên, nàng là người rất ôn nhu nhút nhát, hiền lành khoan hậu."

Anan

 

1.

Vác bọc hành lý đến kinh thành, còn chưa xuống thuyền, đã nhìn thấy quản gia của phủ Quốc công. 

Ông lão chèo thuyền hỏi ta: "Nương tử một mình vào kinh, có ai đến đón không?"

Ta mỉm cười, đưa tiền, chỉ vào quản gia:

"Có người đến."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/that-tho/chuong-1.html.]

"Vậy thì tốt vậy thì tốt, đến kinh này sinh sống không dễ dàng, nương tử vạn sự cẩn thận."

Ta gật gật đầu, xuống thuyền được một nửa, thật sự không nhịn được, quay đầu lại thấp giọng nói:

"Lần sau giả trang người chèo thuyền thì nói chuyện chú ý một chút, lão bách tính bình thường không nói chuyện như vậy."

Nói xong, cũng không để ý đến ông lão kia nữa, bước nhanh về phía quản gia. 

"Hứa quản gia."

Ta xa xa gọi một tiếng Hứa quản gia, tiếng gọi khiến không ít người dừng chân quay đầu lại.

Hứa quản gia cũng nhìn về phía này, lông mày hơi nhíu lại, trên mặt lộ vẻ muốn nói lại thôi.

Chờ ta đi đến gần, hắn mới thấp giọng nói: "Tam tiểu thư đường đường là khuê tú, sao có thể giữa đường lớn tiếng như vậy, thật là không hợp lễ nghi, chẳng có chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các.”

"Người trước kia sống ở dân gian, làm như vậy tự nhiên là không sao, nhưng nay đã nhận tổ quy tông, tiểu thư của Quốc công phủ sao có thể vô lễ thô tục như vậy."

Nói chuyện lớn tiếng một chút đã là thô tục sao?

Ta bĩu môi, Hứa quản gia đúng là ít kiến thức. 

Nhưng mà cũng không sao, đợi hắn gặp ta thêm vài lần, có khi sẽ cảm thấy nói chuyện lớn tiếng cũng không phải chuyện gì to tát. 

Ta ậm ừ đáp, chuyển chủ đề hỏi hắn:

"Chỉ có mình ngươi đến sao? Cha mẹ ta đâu?"

Nghe vậy, trong mắt Hứa quản gia lóe lên một tia khinh thường, nhưng lại che giấu rất tốt, nếu không phải ta tinh mắt, e rằng cũng không phát hiện ra. 

"Quốc công gia và phu nhân đều có việc bận, Tam tiểu thư tối nay sẽ được gặp bọn họ."

Ta ra vẻ không phát hiện ra điều gì, gật đầu đồng ý, theo Hứa quản gia lên xe ngựa.

Xem ra phủ Quốc công đối với ta, một đứa con gái thất lạc bên ngoài này, cũng không phải là hoan nghênh cho lắm. 

Thật ra thì, thân phận của ta có chút đặc biệt.

Theo như lời phủ Quốc công nói, năm ta bốn tuổi bị lạc mất trong hội hoa đăng, sau mười mấy năm mới dò được tin tức, mò kim đáy biển mới tìm được ta. 

Ta đã làm cô nhi mười mấy năm, bỗng nhiên lại có thêm cha mẹ, cũng khá tò mò.

Vừa vặn phu quân của ta cũng ở kinh thành, ngày nào cũng viết ba bức thư gọi ta vào kinh, ta liền nhân tiện vào kinh, cùng nhau xem thử một chút. 

Ban đầu ta còn có chút tò mò với cha mẹ xuất hiện từ trong kẽ đá này, bây giờ nhìn tình hình này, tâm tư cũng nhạt đi vài phần. 

Loading...