Thất Thố - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-01 00:32:54
Lượt xem: 2,089
Nếu ta thực sự là một cô gái bình thường, c.h.ế.t rồi cũng không có chỗ nào để kêu oan.
Phía sau Minh Hoa Quận chúa, đứng bốn người đàn ông cao to lực lưỡng ăn mặc giống hộ vệ, hạ bàn vững chắc, hơi thở dài và chậm, không cần động thủ cũng biết là người tập võ.
Chỉ là, ta quan sát bốn người này một chút.
Sao lại cảm thấy quen mặt như vậy nhỉ?
Ta và bốn người đàn ông cao to lực lưỡng nhìn nhau, ta vẫn đang cố gắng nhớ lại, bên kia lại nhận ra ta trước.
Người đứng đầu run rẩy môi, thất thanh nói:
"Trần Tây Ninh - Bách thắng kim đao?”
"Bốn anh em chúng ta c.h.ế.t hụt trở về, hiện tại đã cải tà quy chính rồi, Trần Tây Ninh cô đừng có ép người quá đáng!”
"Chọc giận bốn anh em chúng ta thì chúng ta sẽ liều c.h.ế.t với cô!"
Hắn vừa mở miệng nói chuyện, ta mới nhận ra bốn người này, hóa ra là bốn vị Pháp vương của Ma giáo ngày xưa, năm đó được mệnh danh là tứ hổ, lão đại là bá thiên hổ, lão nhị là khôn địa hổ, lão tam là đoạt mạng hổ, lão tứ là thiết quyền hổ.
Lúc ta đánh lên tổng bộ của Ma giáo, đã từng giao thủ với bọn họ.
Cả bốn người đều không phải là đối thủ của ta, cánh tay của bá thiên hổ và chân của thiết quyền hổ đều là do ta đánh gãy.
Sau đó ta đánh nhau với giáo chủ Ma giáo hai ngày một đêm, bốn người bọn họ giả c.h.ế.t để chạy trốn.
Ta cứ tưởng là bọn họ bị thương quá nặng nên đã chết, không ngờ là lại tìm được cơ hội ăn lương triều đình.
Số mệnh cũng tốt đấy chứ.
"Liều c.h.ế.t với ta? Bốn tên phế vật các ngươi liều c.h.ế.t với ai? Lúc còn nguyên vẹn tay chân đã không phải là đối thủ của ta, ai cho các ngươi dũng khí để nói chuyện với ta như vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/that-tho/chuong-11.html.]
Nói xong, ta bay người lên, giật lấy thanh đao trên eo của đoạt mạng hổ.
Đao là đao tốt, chặt người p.h.â.n x.á.c chắc hẳn rất dễ dàng.
Ta cầm đao, dùng lưng đao gõ gõ xuống đất.
"Hôm nay ta tâm trạng tốt, không muốn g.i.ế.c người, nói đi, Minh Hoa Quận chúa và Thái hậu đã giao cho các ngươi nhiệm vụ gì?"
Khôn địa hổ là người thông minh nhất, lập tức phản ứng lại:
Anan
"Đại thủy tràn vào miếu Long Vương! Biết trước hôm nay đến đây là mẹ nuôi, con nào dám làm mẹ nuôi không vui chứ?"
Bốn người này năm đó bị ta đánh cho quỳ xuống đất gọi mẹ mới có thể sống đến ngày hôm nay.
Đương nhiên, chủ yếu cũng là bởi vì bốn người bọn họ là những kẻ cuồng võ công, bình thường không quản lý việc của Ma giáo, cũng không làm những chuyện ức h.i.ế.p người yếu, mối thù lớn nhất với võ lâm Trung Nguyên chính là lúc quyết đấu ra tay không phân nặng nhẹ.
Nhưng chuyện quyết đấu, vốn dĩ là sống c.h.ế.t có mệnh, kém cỏi hơn thì phải tâm phục khẩu phục.
"Mẹ nuôi, lão mụ kia bảo con đi theo con nhóc này, nghe lời nó chỉ huy.”
"Con nhóc này…"
Hắn giơ tay chỉ vào Minh Hoa Quận chúa, "Nói là muốn g.i.ế.c người vợ mà Thái tử cưới ở dân gian, còn phải ra tay gọn gàng không để lại dấu vết.”
"Biết trước Thái tử là cha nuôi, mấy anh em chúng con làm sao có thể làm việc cho con nhóc này chứ!”
"Mẹ nuôi, lòng hiếu thảo của con mẹ là rõ nhất mà."
Minh Hoa Quận chúa lúc này mới nhận ra điều không ổn, nhưng vì muốn tiện tay hành sự, nàng ta đã đuổi hết mọi người đi, lúc này muốn gọi người cũng không gọi được, bên cạnh chỉ còn lại một nàng a hoàn thân cận run rẩy đi theo.
"Người không phạm ta, ta không phạm người, ngươi đã trêu chọc ta mấy lần rồi, tự mình đếm xem?"