THẬT TRÙNG HỢP, ANH THÍCH EM - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:41:25
Lượt xem: 627
_____
Ngày tốt nghiệp đại học, tôi đã gửi một tin nhắn tỏ tình qua WeChat cho người tôi thầm yêu suốt bảy năm.
Giây tiếp theo, tôi lập tức xóa bạn bè.
Ai ngờ ngày hôm sau anh ấy lại trở thành đối tượng xem mắt do mẹ tôi giới thiệu.
_____
1.
Ngay sau khi xóa bạn bè, vào ngày hôm sau, sáng sớm mẹ đã gọi điện cho tôi, bảo tôi chủ động thêm WeChat của đối tượng xem mắt.
Khi yêu cầu kết bạn được chấp nhận, tin nhắn chào hỏi khiến tôi sặc một ngụm sữa, mặt tôi đỏ bừng lên, ho khan một lúc lâu.
“Xin chào, tôi tên là Sở Dương.” Kèm theo đó là một biểu cảm cười nhếch mép.
Cùng tên cùng họ, lại chính là người tôi thầm yêu.
“Cậu là Sở Dương nào?”
Tôi nhận ra mình đã hỏi một câu ngốc nghếch, đúng lúc định thu hồi lại thì phát hiện đã quá hai phút.
Cùng lúc đó, anh trả lời. “Là Sở Dương mà cậu nghĩ đến.”
Tim tôi chợt thắt lại, má không tự chủ mà đỏ lên, tôi đặt điện thoại sang một bên, hai tay áp lên mặt, nhiệt độ nóng bỏng như thiêu đốt da.
Giây tiếp theo, âm thanh cuộc gọi video vang lên.
Tôi liếc nhìn, chính là anh gọi đến, chẳng lẽ trách bản thân còn chưa đủ bình tĩnh sao?
Tôi không do dự, tay run run bấm tắt.
“Để cậu xác nhận thân phận của tôi thôi.”
“Nếu đã làm phiền thì cho tôi xin lỗi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào khung đối thoại với anh, trong lòng như có một loại thắng thua khơi dậy lý trí.
Chẳng qua là hôm qua tỏ tình rồi xóa anh, hôm nay qua giới thiệu của gia đình mà anh dùng tài khoản nhỏ để trở thành đối tượng xem mắt của tôi.
Sở Dương, anh có ý đồ gì?
“Giữ chút thể diện thôi, bây giờ tôi đang đặc biệt lo lắng, mặt đỏ như quả thanh long rồi.”
Tôi cầm điện thoại, vắt chéo chân, anh vẫn chưa trả lời, tôi cảm thấy như mình đã chiếm được một chút ưu thế.
Sở Dương: “Vậy trưa nay hẹn cậu ăn cơm nhé?”
Tôi nhìn đồng hồ, trả lời một chữ “Được.”
Anh hẹn ở một nhà hàng gia đình, chính là nơi tôi thường đến.
Tôi lục tủ lấy ra một chiếc váy dài màu đỏ chưa từng mặc, đã mua lúc nổi hứng.
Đến địa điểm hẹn, tôi vừa bước qua góc phố đã thấy anh, đến khá sớm đấy, tôi kéo váy, vuốt mái tóc xoăn dài ra phía trước, bước vào trong.
Tôi ngồi xuống trước mặt anh.
“Lượt bỏ quy trình của buổi xem mắt nhé?” Ánh mắt Sở Dương dõi theo tôi, khi thấy trang phục khác thường của tôi, anh nheo mắt, lông mày nhướng lên.
Trong những lúc như thế này càng không thể biểu hiện ra sự lúng túng, tôi hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Không cần.”
Anh gật đầu, không nhịn được cười, khiến người ta không thể đoán được cảm xúc.
“Vậy bước vào giai đoạn tiếp theo luôn.” Anh nghiêng người về phía trước, đôi mắt đào hoa như biết nói, giọng điệu thì lười biếng pha chút mệt mỏi.
Tôi chưa hiểu ý anh là gì.
Đột nhiên anh nghiêm túc, khẽ hắng giọng, ngồi thẳng lưng.
“Vì hôm qua cậu đã chủ động tỏ tình nên tôi muốn chính thức đáp lại.”
Tôi sững sờ, như đang ở trong những đám mây u ám, cuối cùng vì anh nhắc đến chuyện này mà sụp đổ hoàn toàn, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh.
Dù đã xóa bạn cũng không thoát khỏi việc bị anh từ chối trực tiếp sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/that-trung-hop-anh-thich-em/chuong-1.html.]
Biết vậy thì hôm qua đừng xóa, ít nhất còn có thể không để anh thấy sự lúng túng của mình.
Trời cao có thấu...
Ngay lúc tôi muốn khóc không ra nước mắt.
Anh nói: “Em có muốn bắt đầu một mối quan hệ yêu đương không?”
2.
Tôi 22 tuổi, bảy năm đã dùng để thầm yêu một người, tuy không hiểu cách yêu đương nhưng những điều cơ bản thì tôi vẫn hiểu.
Hai người ở bên nhau, ít nhất phải thích nhau chứ!
“Đây là anh nói, không được nuốt lời.” Tôi cao giọng nói nhưng cuối cùng lại yếu dần, mất đi chút tự tin, không dám đối diện với anh, bị tình yêu bất ngờ làm choáng váng.
Vả mặt quá nhanh rồi.
Người đối diện mím môi cúi đầu, cười một lúc lâu, tôi tranh thủ liếc nhìn anh một cái, nụ cười trên mặt anh rạng rỡ và chân thành, dường như có phần ngượng ngùng, tôi nghĩ có lẽ anh cũng thật lòng với mình.
Thế là chúng tôi ở bên nhau.
Nhưng vì quá không chân thật, tôi liên tục lo lắng vài ngày, chưa kể gặp anh mà tim tôi đã đập thình thịch không ngừng.
Tôi về nhà một chuyến, tuần sau mới quay lại.
Tại cửa nhà tôi thấy Sở Dương mặt mày u ám, anh mặc đồ đen dựa vào tường, tay đút túi quần, khi thấy tôi, đôi môi bị cắn đến đỏ thẫm, đuôi mắt rũ xuống, cả người toát lên vẻ lạnh lùng.
Lạnh run.
Mấy ngày nay tôi rất lạnh nhạt với anh, trả lời tin nhắn cực chậm, gần như không nghe điện thoại.
“Lại đây.” Anh thấy tôi đứng yên, khẽ hất cằm, giọng trong trẻo.
Tôi ngượng ngùng bước đến gần, khi còn cách một mét, anh bất ngờ vươn tay ôm lấy eo tôi kéo lại gần, áp sát vào nhau.
Hơi thở giao hòa, hành lang trống trải bị bao phủ bởi cảnh sắc lãng mạn.
“Muộn thế này rồi, có việc gì sao?” Tôi như đang hỏi một điều hiển nhiên nào đó.
Anh bị lời tôi nói làm kích động, bàn tay siết chặt eo, mạnh mẽ kéo tôi quay lại, ép vào tường.
Anh từ từ lên tiếng, giọng trầm đến mức có thể nuốt chửng cả người khác: “Em dễ dàng có được nên mới mất đi cảm giác mới mẻ sao?” Anh càng tiến lại gần.
May mà anh cho tôi một chút không gian, tôi dựa vào tường tránh né, liên tục phủ nhận: “Không, tuyệt đối không phải đâu.”
Tôi rất nghiêm túc nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Em chỉ thấy không chân thật lắm thôi.”
“Người bản thân thầm yêu bảy năm đột nhiên lại trở thành bạn trai như thế.”
“Em cần một chút thời gian để bình tĩnh.”
“Mặt khác, em cũng cảm thấy tự ti, anh quá xuất sắc, từ trung học đã luôn là người tài giỏi, là ngôi sao sáng trong đám đông, em chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày chúng ta ở bên nhau.”
“Chưa kể, em không chắc anh có thích em không mà đã đồng ý yêu rồi.”
Sở Dương nhíu mày, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy.
“Thì ra là vì chuyện này.”
Anh thực sự nghĩ tôi đang đùa, định giận dỗi một phen, nghe được suy nghĩ của tôi lại không nỡ.
Có lẽ do quá căng thẳng, gió lùa qua hành lang làm người ta nóng bức, tôi lấy chìa khóa mở cửa, anh im lặng không nói, theo tôi vào nhà.
Tôi định bật đèn, tay đã chạm vào công tắc, chuẩn bị bật thì một bàn tay thon dài ngăn lại.
Trong bóng tối chỉ có ánh trăng yếu ớt lọt vào, vẫn không thể nhìn rõ mặt đối phương.
Đột nhiên, anh hôn tôi.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Nụ hôn thoáng qua.
Anh phát ra tiếng cười trầm thấp, hỏi: “Hôn một cái như này, em đã hiểu rõ chưa?”