Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thay Anh Trai Đi Học, Tôi Sống Chung Với Trùm Trường - Phần 16

Cập nhật lúc: 2024-08-25 17:35:53
Lượt xem: 3,192

19

Cuối cùng, những ngày tháng đi học thay anh trai cũng sắp kết thúc! Không cần phải giả làm con trai nữa, không cần phải nhịn tiểu nữa, không cần phải lo lắng bị vạch trần nữa, có thể mặc váy xinh đẹp rồi, có thể đi dạo phố với bạn trai rồi...

Thích nghi mấy ngày, anh tôi chính thức trở lại trường học. Tuy có người hỏi tại sao hình như trông cao hơn một chút, giọng nói trầm hơn một chút, dáng đi khập khiễng một chút nhưng đều bị anh ấy ứng phó qua loa.

Ngoài Vương Hàn... Không biết là trực giác của phụ nữ hay là gì, cô ta cực kỳ nhạy bén, nói anh ấy như biến thành người khác vậy. Nhưng chính chủ đã quay lại, cô ấy vĩnh viễn không tìm được bằng chứng. Còn tôi cũng sắp đi rồi. 

Một ngày trước khi khởi hành, tôi thay lại đồ con gái. Áo len đen phối chân váy xếp ly màu kaki, bốt da nhỏ màu đen, quần tất, kẻ mắt, phấn mắt, son môi, còn đến tiệm làm tóc làm lại tóc. Nhìn mỹ thiếu nữ trong gương, tôi cảm động đến mức bật khóc. 

Có tiếng gõ cửa phòng khách sạn, tôi tưởng là anh tôi và những người khác đến tiễn tôi. Mở cửa, là Quý Trạch Tu.

Cậu ta nhìn thấy tôi, bàn tay đang giơ giữa không trung cứng đờ, có một khoảnh khắc ngây người.

Tôi mím môi nhìn cậu ta, lẩm bẩm tại sao cậu ta không nói gì.

Này, nhìn thấy mỹ nữ đứng trước mặt cũng không có một câu khen ngợi sao? 

Cậu ta nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, yết hầu hơi chuyển động.

Giây tiếp theo, cậu ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi kéo vào phòng, cửa phòng "bốp" một tiếng đóng lại.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã rơi vào không gian nhỏ hẹp bị Quý Trạch Tu giam cầm. Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu.

"Sao đột nhiên em lại mặc váy?" Giọng cậu ta trầm thấp như ẩn chứa nguy hiểm vô hình, khiến tôi hơi tê dại.

"Không được sao? Vốn dĩ em nên mặc váy chứ"

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta.

Người này sao lại quản đông quản tây vậy. Cậu ta áp sát hơn, giọng nói trầm thấp và kìm nén, "Không được, anh sẽ không nhịn được."

"Anh anh anh..." Mặt tôi đỏ bừng.

"Nhưng mà." Cậu ta cười trêu chọc, "Lần sau, sẽ không dễ dàng buông tha cho em như vậy đâu."

"Quý Trạch Tu!"

Hu hu, anh trai mau đến đây, người này thực sự cần bị đánh.

Cốc cốc cốc—

Tiếng gõ cửa đúng lúc vang lên. Chắc là anh tôi và những người khác đến rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thay-anh-trai-di-hoc-toi-song-chung-voi-trum-truong/phan-16.html.]

Quý Trạch Tu lạnh lùng, "Phiền c.h.ế.t đi được, thực sự muốn giấu em đi. Vừa nghĩ đến việc Chu Tử Dịch và Bạch Vũ cũng sẽ nhìn thấy em như vậy, anh sắp phát điên rồi."

Tôi lắc đầu, chuẩn bị mở cửa.

Cậu ta kéo tôi lại, cười gian xảo, "Đừng mở vội, chuyện lần trước vẫn chưa làm xong."

Sau đó nắm cằm tôi rồi liền hôn môi tôi. Tôi trợn tròn mắt. Đầu óc choáng váng, cảm giác như sắp ngất xỉu.

Tôi phát hiện, Quý Trạch Tu khi yêu đương còn khó chịu đựng hơn cả lúc cậu ta hung dữ với tôi.

Lâu sau, Quý Trạch Tu thở dài, "Phiền c.h.ế.t đi được, càng khó chịu hơn."

Mở cửa, Chu Tử Dịch và Bạch Vũ lần đầu tiên nhìn thấy tôi mặc váy, mắt sắp lồi ra ngoài.

Chu Tử Dịch kinh ngạc đến mức không nói nên lời, bắt đầu bấm huyệt nhân trung, "Trần, Trần Cẩn? Bạch Vũ, đỡ tớ một chút... Hóa ra thực sự là một cô gái đáng yêu, tớ đau lòng quá..."

Quý Trạch Tu không vui kéo tôi ra sau, "Không được nhìn lâu như vậy! Còn nhìn, ở ký túc xá chưa nhìn đủ à?"

Anh tôi nhìn thấy Quý Trạch Tu cũng ở bên trong, mặt mày xanh mét.

"Hai người làm gì trong đó vậy, sao lâu thế không mở cửa?"

"Trần Cẩn sao môi em lại đỏ như vậy, em cẩn thận anh về mách bố mẹ đấy!"

? Tất cả chuyện này chẳng phải đều bắt đầu từ việc anh ấy đi bar gãy chân sao? Anh ấy dám nói sao. Nếu chuyện anh ta cầu xin tôi đi học thay bị bại lộ, xem bố mẹ có đánh gãy chân anh ấy không.

 

20

Tết Nguyên đán, tôi đang ở nhà sắp xếp hành lý, chuẩn bị một thời gian nữa sẽ xuất ngoại.

Mùng năm Tết, Quý Trạch Tu đột nhiên gõ cửa nhà tôi. Tôi nhìn thấy Quý Trạch Tu, giật nảy mình, vội vàng đẩy cậu ta, "Anh đến đây làm gì!"

Quý Trạch Tu mặt mày khó chịu, "Anh nhớ em, em không nhớ anh sao?"

"Trần Cẩn, ai vậy?" Mẹ tôi đi tới, xong đời rồi.

Quý Trạch Tu nhanh chóng thay đổi sắc mặt, nở nụ cười hoàn hảo không chê vào đâu được, "Chào dì, cháu là bạn cùng phòng đại học của Trần Du. Cháu có họ hàng ở thành phố bên cạnh, nhân tiện cũng đến nhà Trần Du chúc Tết."

Nói dối! Cậu ta lấy đâu ra họ hàng ở thành phố bên cạnh! Hơn nữa, quan hệ của cậu ta với anh tôi cũng bình thường mà, anh tôi còn chưa tính đến chuyện thừa nhận cậu ta.

Mỗi lần gọi video, anh tôi đều ở phía sau la hét, nói muốn giúp tôi xem xét kỹ càng các thứ.

Quý Trạch Tu cười đến mức hiền lành vô hại, "Đây là em gái song sinh của Trần Du sao, quả nhiên giống hệt như Trần Du nói, trông giống nhau như đúc."

Loading...